Thạch Mãn quay đầu lại nhìn Phó Nguyệt và Thạch bà bà, tràn đầy tự tin nói: "Phu nhân! Hôm nay muội sẽ làm cho mọi người một nồi thịt kho tàu, muội đã nhớ kỹ cách làm rồi, lần này nhất định không tồi!"
Phó Nguyệt mím môi không nói lời nào.
Thạch bà bà bước nhanh vào phòng bếp, đoạt lấy miếng thịt đã rửa sạch trong tay nàng.
"Ôi trời ơi, ta bảo ngươi này bà cô tôi ơi! Ngươi đừng dằn vặt miếng thịt này nữa, mua không cần tiền sao? Lần trước nồi thịt kho tàu của ngươi bộ dáng nhìn cũng còn được, ăn vào miệng lại đắng ngắt!"
Thạch Mãn bĩu môi: "Bà! Lần này con chắc chắn làm được, con đã hỏi phu nhân rồi."
"Đừng lãng phí nữa, bảo ca ngươi đến. Không phải ngươi nói muốn thêu cho Nhu Nhu đôi tất nhỏ sao? Nhân lúc trời chưa tối, mau làm đi."
Thạch Mãn bị đẩy khỏi phòng bếp, Thạch Dương lui một bên thở phào, vui vẻ nhận lấy cái xẻng một lần nữa.
Thạch Mãn đi đến, nhìn thấy Nhu Nhu đang ngủ say trong lồng ngực của Phó Nguyệt, lại vui vẻ nhỏ giọng nói: "A Mãn làm tất cho Nhu Nhu, thêu lên đó những con thỏ con đáng yêu!"
Phó Nguyệt xoa đầu nàng: "A Mãn của chúng ta vất vả rồi, mau đi đi."
"Vâng!" Thạch Mãn chạy đi.
Phó Nguyệt lắc đầu, ôm Nhu Nhu về đông sương phòng.
Tiêu Thái ngồi trước bàn sách nhỏ, mắt nhìn chằm chằm miếng ngọc bội trên bàn.
Phó Nguyệt đặt Nhu Nhu vào nôi nhỏ, Nhu Nhu khẽ hừ nhẹ.
Phó Nguyệt vỗ vỗ chăn bé, lắc lắc chiếc nôi dỗ dành, lúc này mới đi dậy đến bên cạnh Tiêu Thái.
Nàng nhìn ngọc bội trên bàn, trước mỉm cười kể chuyện Thạch Mãn ở phòng bếp cho Tiêu Thái nghe.
Tiêu Thái nghe nàng nói những việc nhỏ nhặt trong nhà, nét mặt không khỏi dịu lại.
"Tay nghề của A Mãn..." Tiêu Thái lắc đầu
"Hai người cũng là chó chê mèo lắm lông thôi."
Phó Nguyệt dựa vào hắn, Tiêu Thái đưa tay kéo nàng ngồi trong vòng tay mình.
Hắn ôm Phó Nguyệt từ phía sau, nhẹ nhàng khoác lên vai Phó Nguyệt: "Sao ta có thể ghét bỏ A Mãn chứ, chí ít muội ấy mạnh hơn ta vài phần. Trong nhà chúng ta, ta cũng mạnh hơn A Giản đi."
Phó Nguyệt cười thành tiếng: "Có tiền đồ! Lại đi so với đứa trẻ sáu tuổi, chàng cũng không biết xấu hổ."
Hai người nhìn nhau, đều thoải mái mà bật cười.
Phó Nguyệt sờ tai hắn: "Tâm trạng tốt hơn chưa?"
Tiêu Thái nghiêng đầu, tiện cho nàng sờ: "Có nàng ở đây, đương nhiên sẽ rất tốt."
"Kinh thành bên kia, chàng muốn đi thì chúng ta sẽ đi." Phó Nguyệt chậm rãi nói.