Phó Nguyệt đã từng gặp không ít người, lúc ở Triệu phủ cũng từng thấy một số quan viên lớn nhỏ từ phía xa.
Nếu luận về khí thế, nam nhân hôm qua ngược lại còn mạnh mẽ hơn một số quan chức nhỏ bé kia vài phần. Chẳng qua là hôm qua hắn đã thu liễm khí thế, đối xử với bọn họ cũng vẫn luôn hiền lành lễ độ.
Cho nên Phó Nguyệt cũng chỉ giữ thái độ lễ phép xa cách mà đáp lời vài câu.
Nàng miêu tả cụ thể tình huống lúc nhìn thấy hai người hôm qua, nghiêm túc nói với Tiêu Thái: “Ta cảm thấy bọn họ hẳn là không có ác ý, nhưng cũng không phải là người thường.”
Tiêu Thái tựa như đang suy tư điều gì đó.
Con thỏ bằng vải mà Nhu Nhu đang ôm bất chợt bị tuột tay rơi ra, lăn xuống trên đùi hắn.
“A a” Nhu Nhu quơ quơ đôi tay nhỏ, kêu lên hai tiếng.
Tiêu Thái lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn nữ nhi nhà mình, một lần nữa cầm cái tai dài của con thỏ vải nhét vào bàn tay nhỏ của cô bé.
Nhu Nhu nhếch miệng cười “Khanh khách” lên, khóe miệng hai má lúm đồng tiền nhợt nhạt như ẩn như hiện.
Tiêu Thái nhìn cô bé cười liền cười theo.
Tiêu Thái: “Chờ bọn họ quay lại, ta sẽ biết là ai. Đừng nghĩ nữa.”
Phó Nguyệt gật gật đầu, trêu đùa Nhu Nhu một lát, sau đó lại tiếp tục quay lại với công việc may vá.
Ăn xong cơm trưa trở về đông phòng, quả nhiên Tiêu Thái xoa bóp cho Phó Nguyệt.
Phó Nguyệt nằm bò một cách thoải mái, dần dần đi vào giấc ngủ.
Vào đúng canh giờ như hôm qua, xe ngựa mộc mạc lại vững vàng ngừng lại ở hậu viên của Tiêu gia.
Diệp An nhảy xuống, tiến lên gõ cửa.
Thạch Dương đi tới mở cửa, đón bọn họ vào nhà.
“Lão gia nhà ta đang ở trong nhà chính chờ, mời hai vị đi theo ta.”
Ngô thúc bình đạm nói: “Làm phiền tiểu ca dẫn đường.”
Thạch Dương âm thầm đánh giá hai người này vài lần, đưa bọn họ đưa tới chính đường rồi lui về phía sau.
Ngay sau đó Thạch Mãn mang nước trà cùng điểm tâm lên đưa cho bọn hắn.
“Mời hai vị dùng trà, không biết nên xưng hô như thế nào.” Tiêu Thái đánh giá hai người này, tiếp đón bọn họ ngồi xuống.
“Diệp An, ngươi cũng ngồi xuống đi.” Ngô thúc ngồi ở vị trí thủ tọa phía đông, đồng thời bảo Diệp An cũng ngồi xuống.
“Mọi người đều gọi ta là Ngô thúc, nếu Tiêu công tử không chê, cũng gọi ta là Ngô thúc cũng được, đây là Diệp An.”
Từ lúc ngồi xuống, Ngô thúc cũng lặng lẽ đánh giá Tiêu Thái.
Giống!
Quá giống!
Tóm lại còn giống lão gia hơn cả những tiểu công tử trong phủ!
Tiêu Thái bình tĩnh nói: “Không dám dùng danh xưng là công tử, ta chỉ là một dân chúng nhỏ nhoi tầm thường, ngài gọi ta là Tiêu Thái là được. Vị này chính là phu nhân Phó Nguyệt của ta.”
Phó Nguyệt cười gật đầu thăm hỏi: “Ngô thúc, hôm qua chúng ta đã gặp. Bởi vì trong nhà không có người nên chưa mời ngài đi vào, mong thứ lỗi.”
“Không sao không sao hết.” Ngô thúc cười cười.
Sau khi Tiêu Thái đánh giá hai người này, phát hiện chính mình thật sự không hề có ấn tượng gì.
Vậy tại sao bọn họ lại chỉ tên nói họ mà tới tìm hắn chứ?
Ngồi hàn huyên uống trà một lát, Tiêu Thái buông cái ly hỏi: “Không biết hiện tại Ngô thúc tới đây là có chuyện gì? Xin thứ cho Tiêu Thái mắt vụng về, trong một chốc thật sự chưa nhớ tới cái gì.”
“Ha ha ha, Tiêu Thái ngươi chớ trách chúng ta tùy tiện tới chơi là được.” Ngô thúc mỉm cười, nét mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn một chút rồi nói tiếp: “Có một chuyện cần Tiêu Thái ngươi giúp chúng ta xác nhận.”
“Không biết là chuyện gì? Tiêu Thái vẫn luôn bận việc tại chỗ này, tầm mắt thấp bé không biết có giúp đỡ được các ngươi việc gì không.”
Tiêu Thái chu toàn, không biết chi tiết hai người này, hắn cũng không thể tùy ý đáp ứng điều gì.
“Tiêu Thái không cần tự coi nhẹ mình, việc này e là cũng chỉ có ngươi mới có thể giúp chúng ta.”
Tiêu Thái cùng Phó Nguyệt ghé mắt nhìn Ngô thúc.
Ngô thúc: “Ta tới … tìm một vị cố nhân.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT