Tiếng khóc của Nhu Nhu vang dội, giống như có người cầm chiêng đồng đánh bên tai.
Mọi người trong viện đều cười ha ha mà nhìn cô bé khóc.
Có thể khóc là tốt, âm thanh vang dội có lực, chứng tỏ cơ thể xương cốt khỏe mạnh.
Lý bà bà nhẹ nhàng rưới nước lên tay chân lộ ra ngoài của Nhu Nhu, lại lau chùi sạch sẽ.
Trải qua xong nghi lễ, Tiêu Thái lập tức đón lấy con gái.
Nhu Nhu ngửi được mùi hương quen thuộc, bàn tay nhỏ bé nắm lấy quần áo của cha, tiếng khóc nhỏ dần nhưng vẫn còn rên rỉ, dường như đang nói ra sự uất ức của mình.
"Được rồi, được rồi nha, đừng khóc, sau này Nhu Nhu của cha sẽ bình an." Tiêu Thái dịu dàng dỗ dành.
Trương thẩm thấy mà thích, giang hai tay nói: "Bên ngoài gió lớn, để ta bế con bé về phòng đi."
Tiêu Thái gật đầu, cẩn thận đưa cô bé cho Trương thẩm.
Nhu Nhu đổi người ôm cũng không sợ hãi, đôi mắt như bảo thạch đen nhìn một cái, còn ọc sữa nhả ra bọt trắng.
Nhưng điều này lại khiến Trương thẩm yêu thích: "Ta là Trương nãi nãi, Nhu Nhu ngoan nha."
Hai người con dâu của Tôn gia cũng đi theo mẹ chồng vào đông sương phòng.
Tôn Trường Minh còn muốn nhìn thêm, nhưng lúc này cũng không thể đi theo vào đông sương phòng, chỉ có thể đi theo đám người Tôn Trường Minh trở về chính đường.
"Hôm nay làm phiền Lý bà bà rồi." Tiêu Thái tiễn Lý bà bà ra cửa.
Lý bà bà cười nói: "Đừng nói vậy, ông chủ Tiêu đừng tiễn nữa." Những lễ vật trong bồn nước đều giao cho bà đỡ mang đi, những đồng xu rải rác cộng lại cũng không ít, tóm lại đến đây một chuyến cũng không thiệt.
Trong đông sương phòng, Trương thẩm đưa cô bé giao cho Phó Nguyệt.
Con nít ngủ rất nhiều, chẳng mấy chốc Nhu Nhu lại ngủ.
Thôi Đào Nhi hâm mộ nói: "Nhu Nhu nhà tỷ thật dễ chăm. Viên Viên nhà ta lúc mới sinh cơ thể yếu, tiếng khóc như mèo con, cứ khóc nháo suốt, cả ngày lẫn đêm ta không thể yên tâm một khắc nào."
Phó Nguyệt bất đắc dĩ cười nói: "Thôi tẩu tử không biết, bé nhà ta cũng là một tiểu ma tinh đó."
"Các ngươi đừng nhìn bây giờ bé ngoan ngoãn như vậy, đợi khi đói, tỉnh dậy, phần lớn thời gian đều khóc. Tiếng khóc kia khiến tai ta phát đau, lúc nào cũng cần phải có người khác lắc lư trước mặt nói chuyện, chơi đùa cùng, bé mới có thể yên ổn được một lát."
Phó Nguyệt đã nhiều đêm chưa được nghỉ ngơi.
Nửa đêm Nhu Nhu khóc nháo, nàng cũng thức theo.
Đều là lần đầu làm cha mẹ, Thạch bà bà bắt tay chỉ dạy hai người ôm bé, thay tã.
Thấy đứa nhỏ này hoạt bát, Thạch bà bà cũng nói nếu không thì để Nhu Nhu qua phòng bà.
Phó Nguyệt nghĩ một chút, không đồng ý.
Tiểu ma tinh có thể làm ầm ĩ, nhưng khi bé không ở bên cạnh, nàng lại không yên tâm, lúc nào cũng lo lắng.
Tiêu Thái cũng không đồng ý, tình nguyện nửa đêm là người đầu tiên thức dậy thay tã cho bé, nói chuyện chơi đùa với bé một lát rồi dỗ bé đi vào giấc ngủ.
Lão gia, phu nhân muốn tự mình chăm sóc cô bé, Thạch bà bà cũng không nói gì nữa.
Ba người Thạch gia cố gắng hết sức làm tốt việc trong nhà, không để Tiêu Thái, Phó Nguyệt bận tâm.
Trương Thẩm cười vỗ vỗ tay Phó Nguyệt: "Làm mẹ mà, đều có một lần như vậy. Đợi bé cưng lớn thêm một chút, sẽ dễ chăm hơn."
Vương Thục nhìn thấy tiểu bảo bảo mặt mày tinh xảo, yên tĩnh ngủ say, nhịn không được cũng khen: "Nhu Nhu thật xinh đẹp, giống muội đấy Phó Nguyệt."
Thôi Đào Nhi thấy mắt nàng phát sáng, liền trêu chọc: "Hâm mộ hả? Vậy muội sinh thêm một tiểu khuê nữ nữa đi, để làm bạn với Viên Viên nhà ta."