“Làm xong đồ rồi?” Phó Nguyệt ngồi xuống nhìn về phía Thạch Mãn.

Thạch Mãn vội vàng đưa mảnh vải thêu chó nhỏ trong tay cho Phó Nguyệt xem: “Phu nhân, người xem giúp muội chút xem còn gì phải sửa không?”

Phó Nguyệt nhận lấy, cẩn thận quan sát một phen, nhìn dáng vẻ giương mắt chờ đợi của tiểu nha đầu cũng không cười cô bé: “Rất tốt. Chờ đến tối A Giản về, muội tự đưa cho nó đi.

Sinh nhật của Tiêu Giản, người nhà đã lặng lẽ chuẩn bị lễ vật cho cậu.

Tiêu Thái chú tâm săn thú chọn da, Phó Nguyệt làm thành áo khoác ngoài, hai người phối hợp chuẩn bị.

Tay nghề làm giày của Thạch bà bà là đỉnh nhất, lúc này làm thêm cho cậu một đôi giày ống nhỏ ấm áp.

Thạch Dương đã sớm dồn tiền mua khóa khổng minh.

Quà của mọi người đều rất đặc sắc, Thạch Mãn nhất thời không biết nên chuẩn bị cái gì.

Sau đó thấy Tiêu Giản vạn phần yêu quý chiếc hà bao hình chó nhỏ Phó Nguyệt làm cho cậu, Thạch Mãn liền xin Phó Nguyệt đích thân vẽ chó nhỏ, cô bé dùng thêu chữ thập làm một mảnh vải thêu hình chó nhỏ.

Tiểu nha đầu làm rất kiên nhẫn, thêu chữ thập cũng không hao tổn tâm sức nhiều, Phó Nguyệt liền vẽ cho cô bé.

Hôm nay đã thêu xong, đáng yêu mềm mại, Phó Nguyệt thấy cũng không nhịn được sờ một cái.

“A Mãn của chúng ta tay nghề càng ngày càng tốt rồi.” Phó Nguyệt sờ song nha kế của nàng, ôn hòa khen ngợi.

“Đó là nhờ phu nhân dạy giỏi!”

Thạch Mãn vui vẻ thưởng thức sản phẩm của mình một phen rồi lại vội vàng giấu đi.

Điều bất ngờ phải chờ đến tối mới có thể xuất hiện.

Chốc lát sau,Tiêu Thái và Tôn Trường Minh cũng đã quay về trước.

“Tiểu Nguyệt, nàng nhìn một chút, đây có phải cái nồi nàng muốn không?”

Tiêu Thái xách hai cái nồi đồng lớn đi vào gian nhà chính.

Phó Nguyệt: “Sư phụ qua đây đi ạ, mau vào trong phòng ngồi, trên đường hẳn là gió lớn lắm.”

Tôn Trường Minh giơ tay ngăn cản nàng: “Ngươi ngồi đi, đừng đứng lên.”

Ông nhìn hai cái nồi đồng kỳ quái trong tay Tiêu Thái, tò mò hỏi bọn họ: “A Thái, ngươi nói cái này là gì?”

Tiêu Thái thả hai cái nồi đồng trên bàn trước mặt Phó Nguyệt: “Là Tiểu Nguyệt bảo con tìm người đúc, con cũng không biết đâu.”

Nồi này có hình dạng kỳ quái, ở giữa còn có một cái ống thẳng đứng, bên ngoài là một vòng vây quanh, phía dưới còn có cái đế ở chính giữa.

Tất cả mọi người đều nghi hoặc nhìn về phía Phó Nguyệt.

Phó Nguyệt lúc này lại không để ý tới bọn họ để từ từ giải thích.

Từ khi bắt đầu vào đông, nàng liền muốn ăn lẩu!

Năm trước ở Triệu phủ phải cẩn trọng trong ngoài, giờ đã ở nhà mình, không phải là nghĩ tới mức dày vò bản thân rồi sao.

Nàng vừa nói muốn ăn, Tiêu Thái liền cầm bản vẽ đi tìm thợ rèn.

Đợi gần một tháng, thành phẩm cuối cùng cũng xong.

Hai mắt Phó Nguyệt sáng lên, nàng khẽ vuốt ve nồi đồng, một khắc này nàng như đã đợi mười năm.

“Chờ đến tối chúng ta mở tiệc, mọi người sẽ biết đây là thứ tốt gì!”

Nhìn Phó Nguyệt kích động như vậy, mọi người cũng rất mong đợi buổi tiệc tối.

Trong phòng đang nói chuyện, ngoài sân lại vọng tới tiếng chạy “bịch bịch bịch”.

“Tẩu tẩu!” Quả nhiên là Tiêu Giản đã về.

“Tẩu tẩu, tẩu làm áo mới cho đệ! Cái này vừa nhìn đã thấy ấm áp!” Tiêu Giản vừa vào nhà đã nhào lên đùi Phó Nguyệt, hai mắt lấp lánh nhìn nàng.

Ai nhìn khuôn mặt hồng hồng của cậu cũng có thể nhận ra sự vui sướng.

Phó Nguyệt cầm khăn tay, lau mồ hôi chảy ra giữa mùa đông của cậu: “Đệ thích là được.”

“Thích! A Giản cực kì thích!”

“Đệ nhìn sau lưng một chút xem, là ai tới?”

Tiêu Giản theo lời nghiêng đầu: “Sư phụ!”

Hôm nay là ngày gì thế?

Sao ngay cả sư phụ cũng tới?

Tiêu Giản nhào vào lòng Tôn Trường Minh, kéo tay ông, muốn ông sờ áo khoác ngoài của mình: “Sư phụ, người sờ đi! Áo khoác ngoài tẩu tẩu con làm cực mềm đó!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play