Khi Phó Nguyệt tỉnh lại, nhìn màn che trên nóc giường thì hơi hoảng hốt một chút.
“Ta làm sao vậy?” Phó Nguyệt nghiêng đầu nhìn bóng người ở đầu giường.
Là Tiêu Thái, nàng vươn tay tới.
“Tiểu Nguyệt!”
Tiêu Thái vẫn luôn ngồi ở đầu giường nghe được động tĩnh vội vàng ghé sát vào nắm lấy tay nàng.
Giọng nói của Tiêu Thái hơi nghẹn ngào: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Phó Nguyệt cảm nhận một lát, lắc đầu: “Chỉ hơi choáng váng đầu một chút thôi, không có bị sao hết. Sao ta lại nằm trong phòng thế này?”
Phó Nguyệt hoạt động muốn ngồi dậy.
Tiêu Thái lấy ra một cái gối đặt ở sau lưng nàng, sau đó đỡ nàng dựa nghiêng vào đầu giường.
“Đại phu nói là do nàng là nhất thời tâm trạng lên xuống quá mức nên lúc này mới té xỉu. Tỉnh lại thì không có sao nữa rồi.”
Tiêu Thái nhìn nàng, muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy? Ta còn có tật bệnh gì sao?” Phó Nguyệt thấy hắn như vậy liền thấp thỏm một chút, không nhịn được đoán mò.
Chẳng lẽ thân thể nàng có tật bệnh gì nghiêm trọng sao?
Đại phu nói, người mang thai không thể vội vàng, Tiêu Thái cũng không dám để nàng sốt ruột, vội vàng giải thích nói: “Không phải, là nàng… có thai.”
“Chàng nói cái gì?” Phó Nguyệt hoài nghi lỗ tai của chính mình, “Chàng lặp lại lần nữa đi!”
Tiêu Thái nói xong cũng không nhịn được nỗi vui sướng, nhếch môi ngây ngô cười rộ lên: “Tiểu Nguyệt, chúng ta sắp làm cha mẹ rồi!”
Phó Nguyệt khó tin mà duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng bằng phẳng của mình.
Nơi này đang chứa đựng một sinh mệnh.
Một đứa trẻ kéo dài huyết mạch của nàng, một người thân ruột thịt của nàng.
Hiện đại cũng được, triều Lý cũng thế, nàng vẫn luôn cô đơn một mình tồn tại trên thế gian.
Mà hiện tại rốt cuộc nàng cũng sắp có một người thân có huyết mạch tương liên …
Đối với đứa bé, Phó Nguyệt vẫn luôn chuẩn bị sẵn tinh thần thuận theo tự nhiên.
Giờ phút này đứa trẻ thật sự tồn tại, nàng lại không dám tin tưởng.
Phó Nguyệt tập trung tinh thần để cảm thụ một cách tỉ mỉ.
Đột nhiên nàng sững sờ, lúc ấy buổi chiều nàng bị đẩy té ngã một cái.
Phó Nguyệt liền nghĩ mà sợ, ngẩng đầu hỏi Tiêu Thái hỏi: “Ta…… Buổi chiều ta ngã một cái, không có ảnh hưởng gì chứ?”
Nhắc tới chuyện buổi chiều, Tiêu Thái cắn răng chỉ hận chính mình đấm mấy cú kia còn nhẹ quá.
“Không sao đâu! Nàng đừng lo, đại phu nói thân thể nàng rất khoẻ mạnh, lần này bị kinh hoảng thì uống hai thang thuốc dưỡng thai là được.” Tiêu Thái nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ của nàng để an ủi.
Phó Nguyệt nghiêng đầu cọ cọ vào tay hắn, dịu dàng nói: “A Thái ca! Chúng ta sắp làm cha mẹ rồi
“Đúng vậy!”
“Ta…… Chúng ta liệu có dạy dỗ nó được tốt không?”
“Chẳng phải A Giản được nàng nuôi dạy rất tốt sao, đừng lo lắng.”
“Cũng đúng, về sau có thể cho đám trẻ A Giản mang nhóc con theo cùng nhau chơi, cùng nhau đọc sách.”
Mặc sức tưởng tượng bọn nhỏ từ lớn đến bé cùng nhau chơi đùa, Phó Nguyệt không nhịn được liền bật cười thành tiếng.
Tiêu Thái nhìn nương tử thanh tú và đáng yêu của mình mà không nỡ rời mắt đi.
Hắn cũng cười phụ họa nàng: “Đều nghe theo nàng hết.”
“Lão gia! Phu nhân tỉnh rồi sao?” Thạch bà bà ở bên ngoài phòng nhẹ giọng hô lên.
Phó Nguyệt ngủ không lâu lắm, lúc này Thạch bà bà mới sắc xong thuốc vừa lấy về.
Tiêu Thái đứng dậy mở cửa: “Tiểu Nguyệt tỉnh rồi, ngươi lấy tới đây đi.”
Thạch bà bà thăm dò nhìn Phó Nguyệt: “Tỉnh là tốt rồi, phải uống thuốc lúc nóng mới được! Ta sẽ đi mang thuốc tới.”
Chờ Thạch bà bà cầm chén thuốc tới đây, Tiêu Thái duỗi tay tiếp nhận: “Chỗ này để ta làm là được. Ngươi đi sắc thuốc cho A Dương đi, đừng quên bôi cao trị thương trước cho hắn.”
“Haiz! Vậy thì đưa cho ngài, uống xong thì cứ để chén xuống bàn là được, lát nữa ta sẽ đến thu dọn.”
Tiêu Thái bưng chén thuốc ngồi trở lại mép giường một lần nữa, hắn múc nước thuốc, cúi đầu nhẹ nhàng thổi nguội.
“Nào, nhân lúc còn ấm uống đi.”
Một muỗng thuốc được đưa tới bên miệng Phó Nguyệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT