Hôm nay cửa hàng vừa mở cửa, đám khách quen cũ liền quen cửa quen nẻo vọt vào xếp thành hàng.
Có một vị quen thuộc chủ động hỏi Phó Nguyệt: “Bà chủ Phó, nghe nói nhà ngươi có sản phẩm mới hả?”
“Đúng vậy, chẳng phải trời càng ngày càng ấm lên rồi hay sao, cũng phải cho mọi người nếm thử món mới.”
Phó Nguyệt chỉ vào món bánh wagashi đào trên quầy rồi giới thiệu cho mọi người: “Đây là món wagashi đào mà bổn tiệm đưa ra giới thiệu hôm nay, nhân bánh làm từ đậu đỏ và nước sốt đào, làm từ bột nếp, người lớn và trẻ nhỏ đều có thể ăn được. Nếu khách nhân muốn, chúng ta có thể lấy từ giếng trong hậu viện ra, ăn mát lạnh.”
Các khách nhân trong cửa hàng nghe theo lời nàng nói liền ghé sát mặt vào quầy để nhìn cho kỹ.
Bánh nếp màu trắng này được nặn thành hình quả đào nhỏ, phía dưới còn lót một chiếc lá xanh.
Vỏ bánh trắng nõn dường như trong suốt, loáng thoáng phảng phất có thể nhìn thấy bên trong ẩn giấu lớp nhân màu hồng phấn.
Một làn gió thổi tới, không biết có phải hoa mắt hay không, chung quy lại có cảm giác cục bột này như đang đong đưa vậy.
Chỉ cần nhìn thấy bộ dáng này, mọi người liền muốn nếm thử.
“Bà chủ Phó, cái bánh tròn đầy đặn này bán giá bao nhiêu?”
“Mười hai đồng một cái.”
Mọi người “Hả” một tiếng, biết đồ vật trong Phúc Khí Điềm Phẩm ăn ngon lại đắt, không ngờ là sản phẩm mới này còn đắt hơn những loại cũ.
Phó Nguyệt cũng không sợ mọi người do dự, nó đáng giá như vậy.
Nàng tự tin mà cười nói: “Mọi người đều biết nhà ta dùng nguyên liệu thế nào, các ngài hưởng qua là biết tuyệt đối không lỗ. Vẫn theo quy củ cũ, mỗi người chỉ được mua với số lượng có hạn, tới trước thì được. Bánh Wagashi đào tốn công lại phải sử dụng nước giếng lạnh, cho nên không làm được nhiều lắm, một người tối đa chỉ có thể mua được năm cái.”
“Ngoài cái này ra, lần này chúng ta còn có món bánh mới nữa là bánh quy và bánh kẻ sọc mềm. Bánh quy ăn lên giòn, bánh kẻ sọc mềm hơi xốp một chút nhưng cũng có không ít quả hạnh nhân nha.”
Bánh quy tám đồng một cái, bánh kẻ sọc mềm hỗn hợp có hạt dưa, đậu phộng cùng mứt hoa quả, cũng mười hai đồng một cái.
Hết cách rồi, nơi này số lượng quả hạnh nhân không nhiều lắm, mặc dù là có nhưng giá cả cũng không thấp.
Sau khi Phó Nguyệt tính toán thì quyết định làm bánh kem có thể căn cứ theo nhu cầu của khách nhân để mua quả hạnh nhân khan hiếm về dùng.
Bởi vì cửa hàng đưa ra điểm tâm mới đều chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy, hơn nữa vẻ ngoài của bánh wagashi đào có giá trị rất cao, làm người nhìn thấy liền nổi cơn thèm.
Những người tình nguyện tới thăm cửa hàng của Phó Nguyệt cũng không thiếu chút tiền ấy.
Chỉ trong chốc lát, điểm tâm mới được đưa ra bán đã bán hết bảy tám phần.
Người đứng phía sau xếp hàng nhìn thấy vội vàng hô: “ấy, ấy, ấy, phía trước để giành cho ta hai cái nhé.”
Khách hàng đứng ở phía trước giả bộ không nghe được, nhanh nhẹn mà giao tiền lấy hàng.
Có khách nhân mua xong rồi đồ ăn không lập tức rời đi, ngồi vào cửa hàng phía đông bàn ghế thượng gấp không chờ nổi mà nhấm nháp lên.
Từ khi hoàn thành khâu thêu chữ thập, Phó Nguyệt liền đặt một cái ghế dài thấp kết hợp với đệm và gối ôm.
Bàn ghế dài là bắt chước theo hình thức ghế sô pha thời hiện đại, các khách nhân ngay từ đầu vẫn chưa quen, tới đây nghỉ ngơi ngồi trên vài lần, cũng thích vị trí ngồi thoái mái mềm mại êm ái này.
Hiện tại bọn họ tới Phúc Khí Điềm Phẩm, không chỉ mua điểm tâm, có thời gian cũng sẽ ngồi ở đây nhấm nháp, nếu gặp gỡ người cùng sở thích còn có thể trò chuyện vài câu với nhau.
Thạch Dương trong cửa hàng tay mắt lanh lẹ mà rót thêm nước trà miễn phí cho bọn hắn, không gian hưởng thụ hiếm có!
Có khách nhân mở gói đồ ra ăn thử ngay tại chỗ, thỉnh thoảng truyền đến hai tiếng tán thưởng.
“Như thế nào? Ngài nói cho ta biết đi.” Người đứng ở bên cạnh thúc giục hỏi.
Người nọ không trả lời, chỉ nhắm hai mắt lắc đầu, vẫn còn đang tinh tế cảm nhận hương vị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT