Phó Nguyệt nâng giấy viết thư lên, nhìn lại từng câu chữ ít ỏi một lần nữa, có vài giọt nước mắt rơi xuống mặt giấy hơi vàng, nhiễm ướt một mảng nhỏ, nàng mới đè giấy viết thư vào trước ngực, ngẩng đầu.
Tiêu Thái rửa xong chén đũa đã bước tới, chỉ thấy Phó Nguyệt ngửa đầu, từng giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt, thấm vào trong tóc mây.
Ánh đèn vàng vọt ảm đạm bao bọc lấy nàng đang không nén nổi bi thương.
Tiêu Thái thở dài, đi đến bên người nàng. Hắn khom lưng lấy cái khăn trắng mà Phó Nguyệt làm cho hắn, nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt nàng, sau đó ôm nàng vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc nàng giống như dỗ dành A Giản vậy.
“Ta ở đây.” Đừng khóc.
Phó Nguyệt duỗi tay ôm lấy eo hắn, giấu đi những tiếng khóc nức nở nho nhỏ vào trong lồ ng ngực nở nang của hắn.
Không muốn nghĩ đến, nhưng khi nhìn thấy phong thư này nàng liền không nhịn được.
Kiếp trước Phó Nguyệt cô đơn một mình, tới nơi này, tuy làm nô tì mười hai năm, nhưng suốt cả quãng thời gian dài trưởng thành được làm bạn với đám người Triệu Vân Liên và Lý ma ma.
Bọn họ là người dẫn dắt nàng bước tiếp ở thế giới này, là người thân của nàng.
Nhưng ở triều đại này, giao thông không tiện, liên lạc không tiện, khi bọn họ chia tách nhau thì không có tin tức gì.
Lúc này mà nói, bức thư này đã qua tay rất nhiều người, khơi dậy nỗi nhớ nhung vẫn luôn bị Phó Nguyệt kìm nén.
Nàng … nhớ bọn họ.
Một lúc sau, Phó Nguyệt bình ổn lại cảm xúc, hơi ngượng ngùng một chút, ngẩng đầu lên nói.
“A Thái ca, ta không sao.”
Tiêu Thái không cười nhạo nàng, chỉ nói: “Triệu phủ bình an vào kinh rồi hả?”
“Đúng vậy, bọn họ đều ổn cả.”
“Vậy nàng cũng yên tâm rồi.”
Phó Nguyệt ngửa đầu nhìn Tiêu Thái, cười gật đầu. Người mà nàng để ý đều bình yên.
Trở lại căn phòng phía đông, Phó Nguyệt cẩn thận gấp bức thư lại, cho vào hộp nhỏ chứa những đồ vật quý trọng của nàng rồi khóa lại.
Hôm sau, Phó Nguyệt với tinh thần rạo rực sắp xếp đầy đủ quà lễ nhập học cho Tiêu Giản, sau đó cùng Tiêu Thái mang Tiêu Giản đi thăm hỏi tiên sinh.
Tiêu Giản đã được Phó Nguyệt dạy dỗ nên có thể đọc thuộc toàn bộ cuốn “Thiên Tự Văn”, cũng biết được mấy chục chữ cái.
Phải biết rằng Tiêu Giản chỉ mới học chưa đến ba tháng.
Tính cách Tiêu Giản hướng nội và ít nói, thích an tĩnh, có thể ngồi được lâu và trí nhớ cũng tốt. Phó Nguyệt cảm thấy đứa nhỏ này có thiên phú ở phương diện học hành.
Nhưng nàng chưa từng trải qua việc dạy học và giáo dục, không dám dạy thế hệ sau đi sai đường, cho nên thương lượng với Tiêu Thái sớm đưa cậu bé tới trường tư thục.
Tiên sinh hỏi vài câu về tiến độ học, tuy Tiêu Giản hơi lo lắng một chút, nhưng cũng ngoan ngoãn mà trả lời, còn ngâm nga“Thiên Tự Văn”.
Nghe Phó Nguyệt nói mới dạy sơ qua mấy chữ, tiên sinh liền lấy bút mực tới ý bảo cậu bé viết.
Tiêu Giản viết tên của mình, chữ viết còn non nớt nhưng cũng có thể đọc được.
Đổng tiên sinh vừa lòng vuốt vuốt chòm râu dài, gật đầu thu nhận cậu bé.
Thấy tiên sinh đang kiểm tra Tiêu Giản ở bên cạnh, Phó Nguyệt đứng chờ ở một bên cũng có cảm giác như đang trong kỳ thi, lo lắng đến mức hơi thở như chậm lại.
Hiện tại thấy rốt cuộc lão tiên sinh cũng gật đầu liền nhẹ nhàng thở phào, vội vàng đưa quà lễ nhập học trong một năm của Tiêu Giản cho thư đồng đang đứng ở bên cạnh.
Thư đồng cũng nói thời gian trường tư thục làm việc và nghỉ ngơi cho bọn họ nghe.
Bởi vì đám trẻ học ở trường tư thục hài tử có đứa ở gần, đứa ở xa, cho nên ăn cơm trưa ở ngay trong trường tư thục, trường mời đầu bếp nữ chuyên môn nấu cơm. Mỗi ngày khi trời sáng (khoảng 8 giờ sáng) đến giờ Dậu (5 giờ chiều) là giờ học, cứ nửa tuần thì nghỉ hai ngày.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT