Cuối tháng là lão thái thái của Uông phủ tổ chức đại thọ 50 tuổi, sáng sớm toàn bộ cả phủ đã sôi nổi hẳn lên, người ra kẻ vào tấp nập.
Uông lão phu nhân đeo cái đai kim ngọc quanh trán, tinh thần phấn chấn mà ngồi ngay ngắn ở chính đường, cười ha hả tiếp nhận lời chúc mừng của phu nhân các phủ.
Đai buộc trán này là do đích thân cháu gái út của nhị phòng trong phủ làm, lão thái thái vui mừng đến mức trực tiếp đeo lên trước mặt mọi người, đương nhiên mọi người đều liên tục khen tiểu cô nương thông minh khéo tay, có tấm lòng hiếu thảo.
Đang nói chuyện, nha hoàn vén mành lên báo: “Lão tổ tông, đại công tử dẫn nhị công tử, tam công tử tới.”
Uông gia chỉ có đại phòng và nhị phòng là dòng chính, còn tam phòng là con vợ lẽ đã sớm rời phủ sinh sống ở nơi khác sau khi lão thái gia qua đời.
Đại phòng có Uông đại công tử Uông Anh Lượng cùng Tam công tử Uông Anh Kỳ được giữ lại ở Thạch Châu chưởng quản mọi chuyện trong tộc. Nhị phòng lão gia vào triều làm quan, để lại con gái bầu bạn với lão phu nhân.
Huynh đệ của hai phòng ở cùng nhau đều rất hài hòa.
“Lão tổ tông, đám tôn tử chúng cháu tới mừng thọ cho ngài!” Uông Anh Lượng cười dẫn bọn đệ đệ tiến vào, cùng nhau dập đầu chúc mừng lão thái thái.
“Mau đứng lên, mau đứng lên! Đồ khỉ con nhà ngươi, nếu có thể dẫn dắt đám đệ đệ yên phận đọc sách đừng làm xằng làm bậy chính là quà mừng thọ của ta đấy.”
Uông lão phu nhân ôm chầm đứa cháu nhỏ năm tuổi trong ngực, cười nói với cháu trai trưởng.
Uông Anh Lượng năm nay gần mười bảy tuổi, đọc sách ngần ấy năm, dưới đòn roi của cha hắn mới tạm trúng tú tài, sau đó mới thả lỏng bản thân.
Công tử dịu dàng, phong lưu phóng khoáng, du ngoạn khắp nhân gian. Ngoài việc đọc sách còn tinh thông mọi thứ ăn nhậu chơi bời, thích kết giao rộng rãi. Cũng may gia giáo trong Uông phủ rất nghiêm khắc, cho nên hắn cũng thật sự không phải là loại người liều lĩnh ăn chơi trác táng, làm bại hoại nền nếp gia đình.
Tuy cười mắng, nhưng lão tổ tông vẫn cực kỳ yêu thích bốn đứa trẻ trong nhà.
Mọi người liền phụ họa nói đỡ cho Uông đại công tử, khiến lão thái thái cười toét miệng.
“Anh Lượng đừng lảm nhảm nữa, nhanh mang thứ tốt thần bí mà ngươi cất giấu kia ra đây cho mọi người nhìn một cái.” Cô cô của Uông gia cười nói.
Hôm kia Uông Anh Lượng sai người nâng một đồ vật được che vải kín mít đưa vào thư phòng của hắn. Chỉ nói đó là lễ vật trân quý hiếm có mà hắn tìm được cho lão tổ tông, cho nên che kín mít không cho người khác xem.
Lão thái thái nghe nàng nói như vậy, không nhịn được mà nổi hứng thú lên: “Là cái gì thế?”
Uông Anh Lượng cười gọi người: “Thường Nhạc, Thường Hỉ, hai ngươi nâng đồ vật vào đây đi!”
Thường Nhạc, Thường Hỉ cẩn thận nâng bình phong vào, đặt ở giữa nhà, sau đó lui ra ngoài.
Uông Anh Lượng đi đến bên cạnh bình phong, lôi kéo vải đỏ cố ý nói: “Mọi người chú ý nhìn nha!”
“Mau mau vén lên đi.”
Uông Anh Lượng vén vải lụa đỏ lên, có tiểu nha hoàn tới tiếp nhận vải đỏ đặt sang một bên.
“Đây là bình phong mừng thọ mà ta cố ý đặt hàng cho lão tổ tông.”
Khi vải đỏ được vén lên, những sợi chỉ thêu màu vàng xen lẫn bạc trên bình phong phát sáng rực rỡ, mọi người tựa như bị chói mắt trong khoảnh khắc.
Nha hoàn đỡ lão tổ tông đi xuống giường, tới gần một chút để xem xét.
Mọi người cũng đi theo lên phía trước vài bước, muốn xem rõ ràng hơn.
“Lão tổ tông, đây là thêu hai mặt.”
Hình ảnh trên bình phong được thiết kế theo bố cục ba chiều, kỹ thuật thêu tinh vi, cho nên tràn ngập cảm giác tầng tầng lớp lớp. Uông lão phu nhân không nhịn được duỗi tay nhẹ nhàng mơn trớn.
Cái này thật đẹp!
Đến gần nhìn kỹ, mọi người mới phát hiện sự tinh xảo của phong cảnh sơn thủy này, thế mà lại là tổ hợp từ chữ “Phúc” và “Thọ” mà thành, tiếng kinh ngạc và khen ngợi vang lên không dứt bên tai.
Thưởng thức một phen, nha hoàn đỡ lão thái thái ngồi trở lại giường một lần nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT