Tuy nhiên, mặc dù Tiêu Thái là người làm nghề nông, màu da hơi thâm sạm, nhưng trông dáng vẻ rất năng động. Vóc người cũng cao một thước tám, thân thể cường tráng vạm vỡ, dáng người khôi ngô. Nét mặt không giống vẻ tuấn tú và son phấn như phong cách đang thịnh hành ở hiện đại, mà là mang nét thẩm mỹ truyền thống mày rậm mắt to của người trong nước, vừa gặp đã thấy sự nhiệt tình. Đúng lúc đánh trúng vào gu thẩm mỹ của Phó Nguyệt.
Trong đầu suy nghĩ vô thức vu vơ, khi Phó Nguyệt phục hồi tinh thần lại, phát hiện chính mình lại đang nhớ đến giá trị dung nhan của Tiêu Thái, lập tức hai má đỏ bừng, âm thầm phỉ nhổ chính mình mê sắc đẹp không kiềm chế được!
"Nhanh, nhanh, nhanh! Nhanh đội khăn voan đỏ lên đầu đi! Tân lang mang theo người đến đón dâu rồi”.
Bà mối cao giọng hô.
Triệu Vân Liên nhẹ nhàng lấy khăn voan đỏ lên, vuốt nếp nhăn nhỏ trên bề mặt khăn, trùm lên đầu Phó Nguyệt.
"Những ngày sau này, tỷ tỷ nhất định phải sống cuộc sống tự do tự tại, sung túc phát đạt nhé."
Phó Nguyệt ôm Triệu Vân Liên, hết thảy lời nói đều nghẹn lại không thốt lên lời.
Hốc mắt của hai người hơi ửng đỏ, ẩn chứa sự không nỡ chia xa và chúc phúc cho đối phương.
Phó Nguyệt được Lý ma ma giúp đỡ đi ra cửa phòng, giao cho tân lang Tiêu Thái tới đón.
Tiêu Thái kinh ngạc khi nhìn thấy cô nương trước mắt, tiếng trêu đùa hoan hoan hô bên tai như lùi đi xa, chỉ nghe thấy một tràng tiếng "Thịch, thịch, thịch”. Đó là tiếng trái tim của hắn mách cho hắn nỗi vui sướng của chính mình.
"Chàng ngốc, còn đứng ngẩn ngơ làm gì thế?" Lý ma ma trêu đùa.
Tiêu Thái lấy lại tinh thần, đưa phần cuối của dải lụa đỏ trong tay tới tay Phó Nguyệt, thấp giọng nói: "Thủy Linh cô nương, ta tới đón nàng về nhà."
Phó Nguyệt tiếp nhận dải lụa đỏ, cúi đầu trả lời: "Vâng."
Bình thường nhà nông nào có chuyện vui, chỉ cần mượn một cái xe bò hoặc xe lừa để chở tân nương trở về. Đối với những gia đình nghèo hơn, tân nương có thể còn đi bộ cùng những người tới đón để đến chào họ hàng.
Vì cuộc hôn nhân này, Tiêu Thái cố ý thuê một con lừa và một cái kiệu hoa nhỏ, chuyện này trong mắt thôn dân của mười tám dặm thôn làng quanh đây, đã là trường hợp cực kỳ trịnh trọng.
Kiệu hoa lảo đảo, chở Phó Nguyệt bước sang một cuộc sống mới.
**
Kiệu hoa đi vào thôn, vây quanh thôn An Bình một vòng, sau đó mới tiến vào nhà của Tiêu Thái ở góc thôn.
Trương thẩm nhà trưởng thôn đang chiêu đãi bà con hàng xóm ở quê nhà.
Tiêu Thái đón tân nương trở về, bà mối tiếp đón hai người bái đường.
Cha mẹ Tiêu Thái đều đã mất, trên bàn chính bày bài vị của hai người. Ở bên cạnh là một chiếc ghế bành khác, Tiêu Thái mời sư phụ Tôn Trường Minh ngồi ngay ngắn nhận lễ bái.
Sư phụ Tôn Trường Minh dạy hắn tay nghề săn bắn, mới có thể giúp hai huynh đệ bọn họ sống sót đến ngày hôm nay.
Tiêu Thái kính trọng và đối xử với Tôn Trường Minh như cha ruột.
Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!
Phó Nguyệt được đưa sang phòng của Tiêu Thái ở chái nhà phía đông, Tiêu Thái ở lại kính rượu những người hàng xóm đến chúc mừng.
Có một đám tiểu cô nương và phụ nữ đã kết hôn đi theo Phó Nguyệt vào nhà, họ đến xem cảnh tượng náo nhiệt.
Tân nương ngồi ngay ngắn trên chiếc giường cưới, im lặng, không nhúc nhích.
"Cô nương này dáng người thật đẹp."
"Đánh cược đi, yếu đuối, hình dáng gầy không có sức, vừa nhìn đã biết không dễ sinh nở." Đại bá mẫu Thôi Hạnh Hoa của Tiêu Thái cũng đi theo mọi người vào phòng.
Thôi Hạnh Hoa chộp lấy hạt dưa trên bàn vừa ăn vừa nói.
"Nương, y phục này thật đẹp, con cũng muốn nó!" Cô nương Tiêu Diềm, con gái của Thôi Hạnh Hoa giật nhẹ nương mình, chỉ vào quần áo của Phó Nguyệt rồi nói, còn muốn vươn tay lên sờ vài cái.
"Có gì đẹp chứ, nó là một nha hoàn, hầu hạ già trẻ đàn ông, ai biết quần áo này dựa vào làm gì để đổi lấy?" Thôi Hạnh Hoa mở miệng nói nhảm.
Trương thẩm hất tay Tiêu Điềm đang vươn ra, chỉ vào Thôi Hạnh Hoa, tức giận nói: "Nhà cả họ Tiêu, đang ăn mà cũng không ngậm được miệng vào à?"
"Ngẫm lại ngươi ngày trước khuyến khích chồng mình đuổi đám trẻ đi, ngươi còn mặt mũi nào đến nhà A Thái ăn chực uống chực chứ, lại còn chửi bới vợ người ta?"
"Đây là nhà cháu ta, ăn mấy thứ này ở nhà nó thì làm sao?"
"Các ngươi đã ở riêng! Lúc trước A Giản bị bệnh gần chế.t, sao không thấy ngươi coi bọn trẻ như cháu mình chứ? Thật không biết xấu hổ!" Trương thẩm không yếu thế chút nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT