Phó Nguyệt cười đỡ Tiêu Giản ngồi ổn định một lần nữa: “Chúng ta đang nói giỡn đó.”

Mọi người tùy ý nói chuyện phiếm một hồi, xe bò ngừng ở cửa sau của tòa viện, Tiêu Thái đỡ hai người bọn họ xuống dưới, sau đó đánh xe bò vào chuồng.

Phó Nguyệt lấy ra mười lượng bạc đưa cho Tiêu Thái: “A Thái ca, thừa dịp cửa hàng vẫn còn mở cửa, chàng đi mua hai cái giường tốt một chút, cộng thêm mấy vật dụng như nồi, chén, gáo, bồn, trực tiếp mua đồ có sẵn rồi bảo chủ quán đưa lại đây là được. Ta ở nhà quét tước thu dọn đồ vật trong phòng ra.”

Nhà ở đều trống rỗng hết cả, chỉ cần dọn dẹp một chút là được.

Tiêu Thái gật đầu, tiếp nhận số bạc nàng đưa cho để vào trong vạt áo ngực, giúp nàng dỡ đồ vật xuống phía sau rồi mới đi ra sân.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Giản tới chỗ này, địa phương hoàn toàn xa lạ khiến cậu bé luôn cảm thấy bất an mà đi theo sau Phó Nguyệt, như một cái đuôi.

Dọn dẹp sẽ có tro bụi, Phó Nguyệt bất đắc dĩ, cúi người ngồi xổm xuống dịu dàng nói: “A Giản, về sau đây là nhà của chúng ta. Chỉ cần không ra khỏi cửa viện thì đệ có thể nhìn xem các chỗ trong nhà trước.”

Tiêu Giản nghi hoặc: “Về sau chúng ta sẽ ở tại đây sao?”

“Đúng vậy, tẩu tử muốn mở một cửa hàng ở tiền viện, về sau A Giản cũng sẽ được tới học đường đi học, ở đây rất tiện đó.”

Nói xong, Phó Nguyệt đẩy lưng của Tiêu Giản: “Đi đi, đệ tự mình đi xem trước đi, tẩu tử sẽ quét tước ở nơi này, nhiều bụi, đệ cách xa một chút.”

Tiêu Giản lưu luyến bước từng bước ra khỏi gian phòng.

Trẻ nhỏ có lòng hiếu kỳ cao, Tiêu Giản dần dần quên đi sợ hãi, chạy đi chạy lại để làm quen với mọi nơi trong căn nhà mới.

Phó Nguyệt nghe thấy tiếng cậu bé chạy tán loạn liền tay chân lanh lẹ mà rửa sạch đồ vật trong sương phòng.

“Tẩu tử!” hiện tại thân thể Tiêu Giản đã được chăm sóc tốt nên càng khỏe hơn, sau khi chạy một lúc sắc mặt hơi ửng hồng, toát ra mồ hôi, không bận tâm tới việc nghỉ ngơi để bình ổn hơi thở, trên mặt cậu bé tràn đầy hưng phấn mà mà nhào tới nói “Nhà mới của chúng ta thật lớn!”

Phó Nguyệt: “A Giản thích không?”

Tiêu Giản nghiêm túc nói: “Chỉ cần ở bên ca ca và tẩu tử, sống ở chỗ nào đệ cũng thích.”

Phó Nguyệt nghe thấy lời nói thật lòng trong vô thức của đứa trẻ mà cảm thấy ấm lòng, nàng mừng rỡ lôi kéo Tiêu Giản đi vào sương phòng ở phía tây, nói với cậu bé về bố cục sau này của căn phòng này.

“Căn phòng ở phía tây này hơi nhỏ một chút sẽ làm phòng ngủ cho A Giản, căn phòng to hơn sẽ là chính đường khi vào cửa, ta sẽ để một cái giường nhỏ và bàn ghế cho đệ, ở cạnh cửa sổ cũng sẽ kê cho đệ một cái án thư (bàn học) cho đệ nhé?” Phó Nguyệt chỉ vào chỗ đất trống hỏi cậu bé.

Tiêu Giản tưởng tượng thôi đã thấy thích thú hết chỗ chê, chỉ biết gật đầu.

Cậu bé có hai gian phòng mới, còn có cả cái án thư nhỏ nữa.

Phó Nguyệt còn phải đi dọn dẹp lại phòng bếp, Tiêu Giản cũng không chạy nữa, khăng khăng muốn tới đó hỗ trợ nàng.

Phó Nguyệt bất đắc dĩ, liền bảo cậu bé làm mấy việc vặt như cầm chổi giúp và giặt giẻ lau.

Tiêu Giản cũng làm không biết mệt, làm việc tẩu tử giao cho hết sức tỉ mỉ.

Không những thế, có Tiêu Giản làm trợ thủ, Phó Nguyệt đã nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp.

Chỉ trong chốc lát, Tiêu Thái dẫn tiểu nhị của các cửa hàng mang đồ tới tận nhà.

Đám thợ già thuần thục lắp ráp xong hai bộ giường mới, khi tiễn người đi, ba người lại mang lần lượt từng đồ vật mà bọn họ mang tới vào vị trí.

Bận rộn sắp xếp xong thì mặt trăng đã nhô lên cao, ba người ngồi xuống uống miếng nước.

Bụng của Tiêu Giản phát ra một tiếng “ọc ọc”, cậu bé thẹn thùng che lại cái bụng nhỏ của chính mình, muốn giấu âm thanh kia đi, giả bộ không nghe thấy gì hết.

Đáng tiếc cái bụng nhỏ của chính mình không phối hợp, lại liên tiếp phát ra vài tiếng sôi bụng khiến khuôn mặt nhỏ của cậu bé càng đỏ hơn.

Phó Nguyệt và Tiêu Thái liếc nhau liền cong mắt nhịn cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play