Có người trong thôn tức giận mở miệng thay bọn họ:

“Bồi tiền! Nhà ở mà đám trẻ cực khổ lắm mới dựng lên được mà bị thiêu cháy hết cả rồi, phải bồi thường tiền!”

“Bồi tiền đâu có đủ, ba năm trước đây đợt phân nhà kia ta đã nói là không công bằng, những thứ tốt đều bị đại phòng chiếm không phân rõ phải trái. Ta thấy, lần này phải bù lại những hao tổn chênh lệch khi phân nhà cho Tiêu Thái mới được.”

“Nghe nói đối với loại người này thì quan phủ cho ăn đòn và nhốt vào ngục đúng không?”

“Vậy chúng ta cũng đánh, nhốt hắn một hai năm!”

“Lão huynh ngươi nằm mơ giữa ban ngày à? Nhốt trong từ đường này chẳng phải làm gì, lại phải một ngày đưa cơm ba bữa cho hắn, thế thì là trừng phạt hay là để hắn lười biếng hả?!”

“Vậy…… vậy thì vẫn phải trị tội, chỉ đánh hắn thôi, đánh gấp bội!”

Mọi người mồm năm miệng mười bàn tán về cách trừng phạt Tiêu Đại Bảo, Thôi Hạnh Hoa hơi há mồm muốn nói gì đó, bị trưởng thôn tức giận lườm một cái đành phải ngậm miệng lại.

Hiện tại nhà bọn họ đã trở thành tai họa chung cho cả thôn, Thôi Hạnh Hoa không dám tiếp tục trêu chọc mọi người tức giận hơn, héo mặt chờ trưởng thôn và đám trưởng lão trong tộc quyết định.

Tôn Trường Canh và đám trưởng lão trong tộc sau khi thảo luận với nhau liền nói với Tiêu Thái và Phó Nguyệt: “A Thái, Tiểu Nguyệt, các ngươi xem như này thế nào nhé? Các ngươi là khổ chủ, vì danh tiếng của thôn chúng ta nên không thể cho các ngươi đưa Tiêu Đại Bảo tới quan phủ, đây là thiệt thòi cho các ngươi, nhưng thôn chúng ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.”

“Tiêu Đại Bảo thiêu phòng ở thì bắt nhà hắn bồi thường cho các ngươi mười lăm lượng bạc cùng ba mẫu ruộng tốt.” Nhà ở của huynh đệ Tiêu gia năm đó dựng lên rất đơn sơ, chỉ trị giá khoảng bốn năm lượng. Đây chẳng qua là muốn nhân cơ hội này bù lại số tiền cho Tiêu Thái mà năm đó phân nhà mà thôi.

“Trong thành xử phạt người phóng hỏa sẽ đánh hai mươi đại bản, chúng ta sẽ đánh hắn 30 đại bản. Còn về phần giam giữ hắn thì thay bằng cách phạt nhà hắn làm thuê cho nhà các ngươi hai năm, các ngươi thấy thế nào?”

Mức độ trừng phạt này còn nặng hơn ngoài dự đoán của đám người Phó Nguyệt.

Tiêu Đại Bảo nghe thấy các biện pháp trừng phạt này, cơ thể uể oải ngã rạp xuống đất.

Người đã bị đánh rồi mà còn muốn lấy tiền, làm ruộng, đây chẳng phải là cắt một miếng thịt trong lòng Thôi Hạnh Hoa hay sao!

Đây là một khoản bạc lớn, là một nửa gia sản của nhà bọn họ, quả thực là muốn lấy mạng bà mà.

Thôi Hạnh Hoa vừa hoảng sợ vừa nôn nóng, hoàn toàn không màng thể diện, quỳ xuống mặt đất dập đầu với mấy trưởng lão trong tộc và Tiêu Thái, gào khóc nói: “Cầu xin các ngươi, chúng ta biết lỗi rồi, không dám nữa, trong nhà nào có nhiều bạc như vậy, làm sao sống nổi đây!”

Tiêu Thái hơi hơi tránh bà ta đi, hắn khinh thường nhận cái dập đầu này, chỉ cần Tiêu Đại Bảo nhận được trừng phạt thích đáng là được.

Thấy Thôi Hạnh Hoa còn đang xót ruột vì món bạc kia, Tôn Trường Canh bực bội nói: “Đây là chúng ta vì bảo toàn danh tiếng của thôn mới xin Tiêu Thái không dẫn đi quan phủ, nếu ngươi còn không cảm kích, chúng ta cũng chỉ có thể trục xuất cả nhà ngươi khỏi cái thôn này, đi tới chỗ quan phủ cầu xin thanh thiên đại lão gia đi!”

Nghe thấy muốn trục xuất bọn họ khỏi thôn, Tiêu Cường, Thôi Hạnh Hoa và Tiêu Đại Bảo hoàn toàn không dám lên tiếng.

Cả đời bọn họ sinh ra tại đây, lớn lên ở chỗ này, nếu bị đuổi ra khỏi thôn một cách nhục nhã, thiên hạ to lớn như thế, bọn họ biết đi về đâu?

Tiêu Cường khẽ cắn môi, ra mặt nói: “Chúng ta chấp nhận hết.”

Phó Nguyệt lại mở miệng lần nữa: “Đa tạ trưởng thôn và các trưởng lão quan tâm, ngoại trừ điều này ra, ta chỉ yêu cầu thêm một điều, ta muốn Tiêu Đại Bảo viết một bức thư hối lỗi, cả nhà bọn họ phải xin lỗi chúng ta trước mặt mọi người trong thôn về những chuyện đã xảy ra trước đây và hiện tại, hơn nữa phải cam đoan về sau không được xuất hiện ở trước mặt nhà ta, quấy rầy chúng ta nữa.”

Phó Nguyệt thở dài: “Không dối gạt các vị, chúng ta thật sự bị bọn họ làm phiền đến phát sợ, không dám tiếp xúc cùng bọn họ. Vì thế, ba mẫu ruộng đất tốt mà Tiêu gia bồi thường kia cứ đưa đến trong tộc, bắt Tiêu Đại Bảo làm việc hai năm cho đồng ruộng trong tộc đi.”

Mượn hoa hiến phật, hoàn toàn lôi kéo người của cả thôn đứng về phía bọn họ, không những vậy còn có người giám sát Tiêu Đại Bảo làm việc, không thể lười biếng được nữa, tránh việc Thôi Hạnh Hoa lại vô cớ gây rối. Khoản mua bán này không lỗ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play