Phương Mãnh tìm được một người từng làm hạ nhân ở Triệu phủ, hỏi thăm rõ ràng chuyện hôn nhân của Phó Nguyệt.
Một mình uống rượu cả đêm, hắn cũng không nghĩ kỹ chính mình đến tột cùng có ý định gì đối với nàng.
Chẳng qua sau khi biết Phó Nguyệt gả cho một tên nhà nông, hắn bối rối nghĩ: Nếu nàng tình nguyện hạ mình gả cho người kém hơn, vì sao lại không phải là ta?
Ý trời? Duyên phận? A…!
Nhưng không đợi Phương Mãnh có hành động gì, hôm nay hắn một mạch quan sát bộ dáng mới của Phó Nguyệt suốt cả chặng đường. Nàng khác với sự lạnh lùng căng thẳng trong quá khứ, thường thường nàng sẽ cười với Tiêu Thái, nàng rất vui vẻ……
Hơn nữa, nàng không nhớ rõ hắn một chút nào…
Vậy thì thôi, Phương Mãnh thầm tự nhủ với chính mình, nàng vui vẻ là tốt rồi.
**
Thôn An Bình.
Heo rừng lại xuống núi, nhất thời mọi người trong thôn lại lo âu sợ hãi.
Tôn Trường Canh tìm những trưởng lão ở trong thôn thương lượng, mọi người tìm ra phương án rồi nhất trí với nhau.
Vì thế trưởng thôn lập tức thông báo cho các nhà, để mỗi nhà phái người tới từ đường Tôn thị thảo luận.
Tôn Trường Canh đứng ở trên đài, gân cổ lên lớn tiếng nói: “Chuyện heo rừng xuống núi, mọi người cũng đã biết. Hiện tại, Tiêu Thái đã tìm được tung tích đám heo rừng kia ở trong núi sâu, vì sự an toàn của thôn, chúng ta ít nhất cần mười mấy người cùng nhau đi lên núi bắt đám heo rừng kia!”
Nghe thấy phải phái người lên núi bắt heo rừng, tựa như giọt nước bắn vào chảo dầu, phía dưới người dân trong thôn nhao nhao lên.
“Mười mấy người có thể bắt được sáu con heo rừng sao?”
“Ngươi đúng là ngốc, quan trọng là người sao? Quan trọng là con heo rừng lớn kia kìa, nghĩ lại cái răng nanh kia của nó đi! Không muốn sống nữa à.”
“Nhưng không xử lý đám heo rừng kia, để chúng nó lại chạy xuống đả thương người thì làm sao?”
“Ngươi lợi hại, ngươi đi bắt đi!”
“Bắt heo rừng thì sẽ có thịt ăn phải không?”
……
Mọi người thảo luận sôi nổi, có người đồng ý đi, đương nhiên cũng có người nhát gan không đồng ý.
Tôn Trường Canh đợi trong chốc lát, thấy mọi người cũng nói một hồi, hắn hắng giọng, hô lên một lần nữa: “Mọi người trước hết nghe ta nói vài câu đã, đi bắt heo rừng cũng không đơn giản, nhưng chẳng phải chúng ta có mười mấy đại hán cùng nhau hành động sao, còn có hai thợ săn lão luyện là Tiêu Thái và Trường Minh dẫn dắt cả đội.”
“Việc này có nguy hiểm nhất định, cho nên ta cùng đám trưởng lão trong tộc đã thương lượng xong: Thứ nhất, lần này lên núi bắt heo rừng thì sẽ chia thịt cho người góp công sức, chính mình ăn không hết thì có thể bán cho người trong thôn hoặc Tôn đồ tể để đổi tiền. Thứ hai, hễ nhà nào có hán tử lên núi, sẽ trích từ quỹ công của thôn tặng mỗi người một ít gạo, mì, dầu muối và vải. Nhà người ta góp sức bảo vệ mọi người trong thôn chúng ta bình an thì được nhận khen thưởng, mọi người không có ý kiến gì chứ?!”
Về mặt lý lẽ thì không có gì sai, có một số nhà nhát gan cho dù ghen tị cũng không có lời gì để nói, với lại thiểu số phục tùng đa số, huống chi đám trưởng lão trong tộc đang ngồi đây đã đồng ý rồi.
Đông người nhiều sức, lại nghe nói có thịt cùng phần thưởng kèm theo, trong từ đường có không ít người dao động.
Trong nhà đã lâu không được nếm thịt! có sự bảo đảm nhất định về an toàn, liều một lần thì có thể kiếm được chút đỉnh cho nhà mình, những nhà nghèo khó một chút càng dao động hơn.
Thấy đoàn người cũng không phản đối, Tôn Trường Canh lại nói bổ sung: “Đám heo rừng nhỏ còn dễ nói, hai con heo rừng trưởng thành đoàn người cũng đã biết lợi hại thế nào, cho nên chỉ chấp nhận cho những người có thân thể cường tráng được đăng ký lên núi!”
Nếu không, chưa nói đến những người làm việc hời hợt, nếu chân tay lại lóng ngóng không được tích sự gì, chẳng phải sẽ làm người tức chế.t hay sao!
Tôn Trường Canh nói tiếp: “Việc này phải nghĩ sớm không nên để muộn, mọi người trở về thương lượng đi, ai muốn đi thì tới nhà ta ghi tên đăng ký, ngày mai sẽ lên núi.”
Nói xong chuyện này, người dân trong thôn tản đi, nhanh chóng chạy về nhà thương thảo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT