Sau khi Đế Tử Nguyên ngất đi bên cạnh giường của Hàn Diệp, lúc tỉnh lại nghe Đế Tẫn Ngôn nói với nàng: Hàn Diệp có thể sắp tỉnh lại rồi. Kể từ khi biết tin này, Đế Tử Nguyên hồi phục rất nhanh. Cả người như được tiếp thêm sức sống, uống xong thuốc liền chạy đến bên giường Hàn Diệp trông chừng.

Đế Tẫn Ngôn muốn nàng nghỉ ngơi một lúc, ai biết nàng vốn không thể kiềm chế được nữa, bỏ đi bỏ đi, tỷ tỷ của hắn đã định sẵn rơi vào tay của Thái tử Điện hạ rồi …

Đế Tử Nguyên nghĩ những lời nàng nói trước khi ngất đi đã có tác dụng, Hàn Diệp nghe thấy rồi, hoặc ít nhất chàng có thể cảm nhận được tâm trạng dao động vì chàng của những người xung quanh. Vì nàng nghe Tẫn Ngôn nói khi nàng ngất đi, đệ ấy nhìn thấy ngón tay của Hàn Diệp cử động. Tốt rồi, có phản ứng rồi! Vậy có hi vọng tỉnh lại rồi!

Thế nên lần này vừa đến phòng của Hàn Diệp, nàng đuổi hết những người khác ra ngoài. Bản thân ở cùng Hàn Diệp nói chuyện với hắn, cẩn thận quan sát xem hắn có phản ứng hay không.

Thời gian không còn, Đế Tử Nguyên không quan tâm được nhiều như vậy, nên dứt khoát trút hết nội tâm ra ngoài như rải đậu. Mặc kệ Hàn Diệp nếu nghe rõ, có thể sau khi tỉnh lại sẽ bảo nàng xác nhận và hỏi nàng sẽ ứng phó thế nào, nàng chỉ một lòng muốn hắn lập tức tỉnh lại.

……

Nhờ nỗ lực của Đế Tử Nguyên, Hàn Diệp cuối cùng đã tỉnh lại vào ngày cuối cùng.

Chẳng qua Hàn Diệp hôn mê nửa năm, nói tỉnh lại, thật ra ý thức cũng không rõ ràng lắm, hắn chỉ mở mắt ra mà thôi. Hiện tại thân thể của hắn quá yếu, mỗi lần mở mắt chỉ có thể kéo dài ít nhất một canh giờ rồi rơi vào trạng thái ngủ mê man, một ngày có thể mở mắt hai lần xem như rất tốt rồi. Tịnh Thiện không lo lắng chuyện này. Chỉ nói với mọi người đây là chuyện bình thường, nghỉ ngơi thêm một thời gian, sẽ từ từ khỏe lại.

Biết Hàn Diệp đã vượt qua thời điểm nguy hiểm nhất, Đế Tử Nguyên cuối cùng cũng yên tâm trông chừng.

Lúc Hàn Diệp mở mắt cũng ở trong trạng thái mê man, trong mắt không có biểu cảm gì, không tỉnh táo lắm, lại thêm sức lực không tốt, chẳng bao lâu sẽ rơi vào trạng thái buồn ngủ nên không thể giao tiếp với người khác. Người xung quanh đều đơn phương nói với hắn, hắn sẽ yên lặng nghe, tuy không biết hắn nghe được bao nhiêu, nhưng so với nửa năm hôn mê vẫn tốt hơn rất nhiều. Hắn phản ứng rất ít, ban đầu ai cũng nghĩ tinh thần của hắn không tốt, ý thức mê man nên mới như vậy. Tịnh Thiện quan sát hai lần, như ông đã sớm liệu trước, trong lòng biết rằng: mắt của Hàn Diệp hẳn là không còn nhìn thấy nữa.

Sau khi biết được điều này, ngoài Tịnh Thiện và hai đệ tử của ông, những người trông chừng bên cạnh Hàn Diệp mỗi ngày đều rơi vào trầm mặc. Mắt của Thái tử Đại Tĩnh không nhìn thấy nữa, chuyện này quá mức nặng nề … nhất thời, bọn họ dường như còn không thể chấp nhận được và buồn hơn cả bản thân Hàn Diệp, đặc biệt là Đế Tẫn Ngôn và Đế Tử Nguyên. Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, bọn họ cũng bất lực.

Đế Tử Nguyên ở bên Hàn Diệp không rời, nàng vẫn luôn nắm lấy tay Hàn Diệp, vì sợ bỏ lỡ lúc hắn mở mắt tỉnh lại. Nàng không biết Hàn Diệp có ý thức được chuyện mình không còn nhìn thấy hay không, nhưng nghĩ đến chuyện ý thức của hắn dần tỉnh táo trở lại, mấy ngày qua mọi người nói rất nhiều lời với hắn. Tâm trí của Hàn Diệp e là đã nhận ra rồi, nhưng hắn vẫn luôn không có phản ứng gì lớn, biểu hiện của hắn cũng bình tĩnh lạ thường. Tình huống này làm Đế Tử Nguyên thấy bất an, nàng lo Hàn Diệp chịu đả kích quá lớn.

Sau khoảng nửa tháng trong tình trạng mê man, cuối cùng ý thức của Hàn Diệp cũng hoàn toàn tỉnh táo. Quả nhiên hắn sớm đã biết bản thân mình không còn nhìn thấy!

Nhưng điều mà mọi người không ngờ là hắn còn mất trí nhớ …

Sau khi Hàn Diệp mở mắt tỉnh lại, chẳng qua mấy ngày hắn đã nhận ra mình đã bị mù, nhưng tinh thần của hắn vẫn vô cùng mơ hồ, cảm giác đau thương buồn bã dường như cũng lơ lửng trên không, không quá cụ thể, không biết rơi đến nơi nào, trải qua hơn mười ngày như vậy, ngày nào hắn cũng chỉ nghe thấy giọng của một nữ tử vọng vào tai hắn, còn tương đối rõ ràng, dường như làm vơi đi phần nào nỗi buồn do hai mắt bị mù. Cho đến khi hoàn toàn tỉnh táo, hắn cũng không nhớ nữ tử này là ai. Vì thế khi hắn hoàn toàn tỉnh táo, câu đầu tiên hắn hỏi đã khiến mọi người nhận ra hắn đã mất trí nhớ.

Người khó chấp nhận nhất là Đế Tử Nguyên, vì đoạn ký ức mà Hàn Diệp mất đi chính là ký ức hai năm qua khi nàng rời trại An Lạc vào kinh. Sau khi Hàn Diệp hoàn toàn tỉnh lại, hắn vô cùng khách khí từ chối để nàng tiếp tục chăm sóc.

Một buổi tối, Hàn Diệp ngơ ngác ngồi trên giường nghe Cát Lợi kể những chuyện đã xảy ra trong hai năm qua, hắn đã quên rất nhiều chuyện, chủ yếu là chuyện sau khi Đế Tử Nguyên dùng thân phận Nhậm An Lạc vào kinh. Vì vậy, hắn bảo Cát Lợi kể cho hắn nghe từng chuyện đã xảy ra trong hai năm qua.

Dù Cát Lợi đã nói rất chi tiết, nhưng Hàn Diệp vẫn không có chút ấn tượng, không thể gợi lại một chút ký ức nào về những gì đã xảy ra trong hai năm qua. Hai năm trống trải trong tâm trí hắn, đối với hắn như thể nó chưa từng tồn tại hoặc đã bị ai đó lấy đi!

Cát Lợi không thể chịu nổi khi nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Hàn Diệp, hắn là nội thị thân cận của Hàn Diệp, đồng thời là người hầu hạ cạnh Thái tử từ khi còn nhỏ, chưa từng nhìn thấy Thái tử Điện hạ tôn quý có dáng vẻ thảm thương hiu quạnh như hiện giờ. Hơn nữa, hắn tự nhận hiểu Hàn Diệp với thân phận là Thái tử nhất, Điện hạ sinh ra là đích tử của Gia Ninh đế, thân phận Thái tử cao quý, tuy xử sự đoan chính nhã nhặn, thoạt nhìn như ôn nhuận như ngọc, nhưng cũng coi trọng phép tắc lễ nghĩa, bản thân càng có thêm cao ngạo và tôn nghiêm của người trong hoàng thất, trữ quân một nước.

Giờ đây, Hàn Diệp không chỉ mất trí nhớ trong hai năm, mà còn mất cả ánh sáng. Ký ức có thể từ từ hồi phục, nhưng ánh sáng thì rất khó. Ngoài ra, thân thể của ngài ấy yếu ớt, võ công cũng mất, nào còn phong thái của Thái tử Đại Tĩnh bậc nhất thiên hạ năm xưa.

Hắn nghe Cát Lợi kể về ký ức trong hai năm qua, nhưng có vẻ như hắn đang nghe chuyện của người khác. Hắn bây giờ không nhìn thấy thế giới bên ngoài có dáng vẻ thế nào, chỉ cảm thấy hiện tại đầy hư ảo, nhưng hắn cảm nhận rõ ràng thân thể yếu ớt, thể xác đau đớn và vết thương chưa lành hẳn, với gân cốt đau mỏi không biết lý do, thế nên hắn biết đây không phải mơ, không phải bản thân đang gặp ác mộng đáng sợ! Tất cả những gì Cát Lợi nói là sự thật, là những chuyện đã thật sự xảy ra!

Mà đây không phải là điều khiến Hàn Diệp cảm thấy đau đớn và không thể chấp nhận nhất, trong ký ức hai năm qua mà hắn mất đi, có một điều khiến hắn bị đả kích nghiêm trọng, đó là cái chết của An Ninh. Đây là điều Hàn Diệp khó chấp nhận nhất. Lúc Cát Lợi nói cho hắn nghe chuyện đó, gần như có thể nhìn thấy sắc mặt vốn yếu ớt nhợt nhạt của Hàn Diệp càng trở nên khó coi. Hắn cũng không hỏi tiếp, cũng không xác nhận hay chứng thực thêm chuyện này, trong thâm tâm hắn biết đây là đáp án và chân tướng, tâm mạch vốn suy yếu nào chịu được đả kích của chuyện này, ngay lập tức nôn ra một ngụm máu.

Sau khi nói xong chuyện này, Cát Lợi nhìn sắc mặt yếu dần của Hàn Diệp, trong lòng cảm thấy hối hận, với thân thể yếu ớt của Thái tử Điện hạ bây giờ sao có thể chịu được tin tức như vậy. Nhưng Hàn Diệp nhất định muốn Cát Lợi thành thật khai báo mọi chuyện, Cát Lợi không dám giấu diếm một chuyện lớn như cái chết của Công chúa An Ninh, vốn muốn sau này từ từ nói với Điện hạ, ai ngờ được Điện hạ tâm tư tỉ mỉ cẩn mật, chuyện sau khi đến Tây Bắc và giao chiến với Bắc Tần cũng bị hỏi kỹ càng, Cát Lợi nhất thời không thể bịa ra lời nói dối nào, những chuyện muốn mập mờ cho qua cũng bị Hàn Diệp hỏi rõ ràng.

Thấy Hàn Diệp nôn ra máu, Cát Lợi hoảng sợ tái mặt, lập tức muốn gọi Đế Tử Nguyên và Tịnh Thiện đạo trưởng đến, nhưng bị giọng nói yếu ớt trầm thấp nhưng kiên định của Hàn Diệp gọi lại, chỉ nghe Hàn Diệp căn dặn “Đừng kinh động Tĩnh An Hầu quân, chỉ cần mời Tịnh Thiện đạo trưởng là được …” nói xong liền mất đi ý thức.

Cát Lợi vô cùng hoảng sợ, liên tục gọi mấy tiếng Điện hạ, nhưng không ai đáp lại. Cát Lợi thử dò hơi thở của Hàn Diệp, phát hiện vẫn còn hơi thở yếu ớt, lập tức cầm lọ thuốc ở bàn bên cạnh lấy ra một viên, rót thêm ly nước rồi bước đến bên giường, cẩn thận đút thuốc và nước cho người trên giường. Dù hơi khó nuốt nhưng sau vài ngụm nước cuối cùng cũng nuốt xuống, Cát Lợi cảm thấy nhẹ nhõm, đỡ người nằm xuống.

Đẩy cửa bước ra ngoài, Cát Lợi do dự vài giây nhìn về hướng chỗ ở của Tĩnh An Hầu quân, nghĩ đến những gì Hàn Diệp đã dặn trước khi ngất đi, vẫn quay người đi mời Tịnh Thiện đạo trưởng, không hề nói với Đế Tử Nguyên.

……

Dù Hàn Diệp có thể chấp nhận hay không, hắn vẫn phải đối mặt, vì vậy sau khi nhốt mình trong phòng, không chịu gặp ai ngoài Cát Lợi, trầm mặc suốt ba ngày, cuối cùng chuẩn bị lần nữa đối mặt với Đế Tử Nguyên.

Hắn gọi Cát Lợi vào phòng căn dặn “Đi mời Tĩnh An Hầu quân đến đây.”

Đế Tử Nguyên sầu não ở đây, khó khăn lắm nàng mới chờ được Hàn Diệp tỉnh lại, nhưng chỉ đợi được một Hàn Diệp đã mất hết ký ức trùng phùng với nàng, lại cứ phải vào lúc nàng thừa nhận tâm ý của mình, nhận rõ tình ý mà Hàn Diệp dành cho nàng, thật sự không biết có phải ông trời đang cố ý đùa giỡn nàng hay không, nàng nhất thời không biết bản thân đang vui hay đang buồn. Nàng nên vui, dù sao nàng chưa thật sự mất đi Hàn Diệp, ít nhất hắn vẫn còn sống, nhưng hắn đã quên nàng, tuy hắn vẫn còn nhớ Đế Tử Nguyên lúc nhỏ, nhưng nàng sớm đã không còn là tiểu nha đầu bảy tám tuổi kia nữa, nàng thật sự không mất Hàn Diệp sao?

Đế Tử Nguyên đang suy nghĩ lung tung, chợt nghe thấy tiếng Cát Lợi gọi nàng “Hầu quân, người sao vậy?”

Xem ra mình phân tâm quá rồi, Đế Tử Nguyên thầm nghĩ.

“Cát Lợi, sao vậy? Có phải Hàn Diệp xảy ra chuyện gì không?” vừa nói Đế Tử Nguyên vừa nhanh chóng bật dậy. Hàn Diệp vừa tỉnh lại, thân thể suy yếu, không thể không có người chăm sóc, khó trách nàng lo lắng như vậy.

“Không phải, không phải, người đừng gấp!” Cát Lợi vội phủ nhận.

“Điện hạ mời người qua đó.”

“Cuối cùng chàng cũng chịu gặp ta rồi?” tuy Đế Tử Nguyên dùng giọng nghi vấn, nhưng hoàn toàn không cần câu trả lời.

Sau khi tỉnh lại, Hàn Diệp vừa mất trí nhớ vừa không thể nhìn thấy, trước kia Đế Tử Nguyên ngày ngày chăm sóc hắn, người vừa tỉnh lại thì không còn nhận ra nàng. Đế Tử Nguyên đối với Hàn Diệp lúc này mà nói hoàn toàn là một người xa lạ, Hàn Diệp dĩ nhiên không chịu để nàng đến gần, Đế Tử Nguyên không còn cách nào khác, đành để cho Cát Lợi hầu hạ.

Thân phận trước kia của Đế Tẫn Ngôn là công tử Ôn Sóc do một tay Thái tử Đại Tĩnh nuôi dưỡng, lớn lên bên cạnh Hàn Diệp, ngược lại không có chướng ngại nào, nhưng hắn không đồng ý để Ôn Sóc hầu hạ. Vì không còn nhìn thấy và mất trí nhớ, khi mới tỉnh lại, hắn không muốn gặp quá nhiều người. Suy cho cùng có quá nhiều thông tin mà hắn không thể tiếp nhận, thậm chí bản thân còn đang ở trong trạng thái mơ hồ.

Tịnh Thiện cũng dặn dò mọi người, thân thể Hàn Diệp lúc này rất yếu, còn mất trí nhớ, trạng thái tinh thần không mấy ổn định, nên để cho hắn tịnh dưỡng, lúc này nên cố gắng đáp ứng yêu cầu của hắn, đừng làm trái ý hắn, càng đừng ép hắn nhớ những ký ức đã quên, đợi thân thể hồi phục, tinh thần chuyển biến tốt, có lẽ hắn sẽ từ từ nhớ lại. Nếu hắn muốn ở một mình thì cứ để hắn ở một mình, dù sao cũng có Cát Lợi hầu hạ, không cần quá lo lắng, đợi hắn bình tĩnh và sắp xếp xong xuôi, hẳn sẽ sẵn lòng gặp người khác.

Trong tình trạng không nhìn thấy còn mất trí nhớ, thân thể lại yếu ớt, Hàn Diệp thật sự đã bình tĩnh rất nhanh rồi, hắn chỉ khép mình trong ba ngày để chỉnh lý mọi cảm xúc, hỏi Cát Lợi chuyện đã xảy ra trong hai năm qua, tự sắp xếp suy nghĩ và nguyên nhân hậu quả khiến hắn trở thành như hôm nay, cuối cùng buộc bản thân phải chấp nhận sự thật này. Vì vậy, ba ngày sau, hắn hạ quyết tâm gặp Tĩnh An Hầu quân Đế Tử Nguyên để bản thân hoàn thành kế hoạch ban đầu của mình. Suy cho cùng, hắn hiểu rõ bản thân lúc này không còn gánh được trọng trách Thái tử Đại Tĩnh này nữa …

Nếu bản thân ban đầu đã lựa chọn từ bỏ thân phận và tính mạng, nhất định là hắn phải có lý do để từ bỏ. Dù Hàn Diệp mất trí nhớ nhưng hắn rất tin vào lựa chọn của mình, cũng chưa từng hối hận về quyết định của mình.

Cát Lợi dẫn Đế Tử Nguyên đến bên ngoài phòng, nhưng chỉ một mình Đế Tử Nguyên bước vào. Nàng đẩy cửa vào phòng, thấy người đó hiu quạnh dựa vào đầu giường, chỉ mới ba ngày không gặp, Đế Tử Nguyên lại trông hắn hốc hác đi rất nhiều, tuy ngày nào nàng cũng hỏi Cát Lợi tình trạng của Hàn Diệp, Cát Lợi lần nào cũng trả lời giống nhau, nhưng không bằng tự mình nhìn thấy mới an tâm.

“Ngồi đi!” Hàn Diệp nghe thấy tiếng bước chân của người tới, không giống với tốc độ thường ngày của Cát Lợi, liền đoán là Đế Tử Nguyên, vì vậy mở lời với nàng.

Đế Tử Nguyên không hề khách khí ngồi xuống mép giường.

“.…..” cảm thấy trên giường có động tĩnh, Hàn Diệp có chút cạn lời, thật ra ý của hắn là muốn nàng ngồi xuống cái ghế bên giường. Nói chuyện ở khoảng cách gần như vậy có chút ngoài ý muốn của hắn.

Nhưng xem tình hình này, người ngồi trên giường hoàn toàn không có ý định rời đi, Hàn Diệp cũng không quan tâm chuyện nhỏ nhặt này, mặc kệ cảm xúc kỳ lạ trong lòng, hắn trực tiếp nói “Tĩnh An Hầu quân, hôm nay …”

Không ngờ, lời bị cắt ngang khi vừa mới nói ra “Hàn Diệp, trước đây chàng chưa từng gọi ta thế này.” Đế Tử Nguyên cau mày nói. Nàng thật sự không chịu được, nghe rất kỳ cục.

“… Được rồi, Tử Nguyên.” Hàn Diệp cũng không tức giận khi bị ngắt lời, tuy có hơi bất lực, nhưng cũng ân cần thay đổi.

“Chàng nhớ lại rồi?” lần này đến lượt Đế Tử Nguyên ngạc nhiên.

“Không, vẫn chưa.” Hàn Diệp nghiêm túc trả lời.

“Vậy chàng …?” Đế Tử Nguyên có hơi thất vọng, vẫn còn thắc mắc.

“Chỉ nghe Cát Lợi nói một số chuyện của chúng ta trong hai năm qua, suy đoán một chút thôi.” Hàn Diệp thành thật trả lời.

Một câu trả lời thờ ơ nhẹ nhàng, không có chút tình cảm nào, Đế Tử Nguyên im lặng, nhưng trong lòng có chút chán nản.

“Tử Nguyên, hôm nay gọi nàng đến, là hi vọng nàng mau chóng về kinh, đừng ở đây làm chậm trễ thời gian nữa.” Hàn Diệp nói thẳng vào vấn đề.

Chàng cũng thẳng thừng thật, không hề muốn vòng vo với nàng …

Với cả, tuy nàng hiện giờ nghe Hàn Diệp gọi ‘Tử Nguyên’, nhưng lọt vào tai chẳng khác gì tông điệu khi gọi ‘Tĩnh An Hầu quân’!

Đế Tử Nguyên đau khổ oán thầm trong lòng, vì nàng hiện giờ không cách nào tức giận với người trước mặt, chỉ đành kìm nén trong lòng, đối với một người tính tình thẳng thắn cởi mở như Đế Tử Nguyên, đây quả thật là lần đầu tiên!

“Tại sao chàng nóng lòng đuổi ta về kinh như vậy? Đợi chàng khỏe rồi, chúng ta cùng trở về.” Đế Tử Nguyên hờ hững đáp.

“Ta sẽ không về.” Hàn Diệp bình tĩnh nói.

“… chàng không về! Tại sao?” Đế Tử Nguyên ngạc nhiên.

Tiếp tục nói “… chàng là Thái tử Đại Tĩnh, sao lại không về?” Đế Tử Nguyên hỏi.

“Thái tử Đại Tĩnh đã chết dưới núi Vân Cảnh, ta về với bộ dạng này còn có thể làm gì?” hắn dường như chỉ đang nói một sự thật khách quan. Hắn nói câu này vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn rất thờ ơ, như thể đối tượng của câu này không phải là bản thân mình. Hắn hỏi lại rất đương nhiên, vì hắn thấy đáp án này đã rành rành ra đó, đáp án chính là bộ dạng hiện tại của hắn trở về cũng không làm được gì …

Nghe thấy lời của Hàn Diệp, Đế Tử Nguyên cau mày, câu nói của Hàn Diệp làm nàng tức giận, cái gì gọi là Thái tử Đại Tĩnh đã chết dưới núi Vân Cảnh, rồi gì mà ta về với bộ dạng này còn có thể làm gì? Chuyện này lẽ nào còn cần nàng nói với hắn sao?

Nàng tức giận bật cười “Cho nên? Hàn Diệp, chàng muốn ta về là muốn ta làm gì?”

“Tử Nguyên, Đế gia cần nàng, triều đình cần nàng, thiên hạ càng cần nàng, đừng tùy hứng, nàng về đi!” Hàn Diệp hết lời khuyên nhủ. Dù hắn quên mất tình cảm mà hắn dành cho Đế Tử Nguyên khi nhảy khỏi núi Vân Cảnh, nhưng hắn biết rõ quyết định của mình không sai, chỉ cần dựa vào những gì Đế Tử Nguyên làm trong hai năm qua, nàng có thể gánh vác được trọng trách mà hắn đã giao phó.

“Tại sao? Hàn Diệp! Chàng dựa vào đâu mà quyết định thay ta?” Đế Tử Nguyên kìm chế cơn giận hồi lâu, câu nói của Hàn Diệp cuối cùng cũng để cơn giận của nàng tìm được lối thoát. Hàn Diệp giấu nàng tự vạch kế hoạch cho trận chiến trên núi Vân Cảnh, vứt mớ hỗn độn của Hàn gia cho nàng, lúc nhảy xuống núi Vân Cảnh có từng nghĩ đến cảm nhận của nàng, nàng phải làm sao để sống tiếp?

“Tử Nguyên, xin lỗi … ta nghĩ, nàng trở về là vì Đế gia và tám mươi ngàn tướng sĩ đòi lại công đạo từ Hàn gia ta, hai nhà Hàn Đế đi đến bước đường ngày hôm nay, là Hàn gia ta đã nợ Đế gia nàng, nàng và phụ hoàng ta như lửa với nước, phụ hoàng phái người truy sát nàng ở Tây Bắc, là ông ấy sai, ta thân làm con, đồng thời là Thái tử Đại Tĩnh, không thể nhìn hai người vì chuyện đó mà dấy lên binh qua trên quốc thổ Đại Tĩnh, làm hại đến dân chúng vô tội, Đại Tĩnh vừa dẹp yên giặc ngoài, không thể chịu thêm nội loạn. Để chấm dứt phân tranh, ta chỉ có thể làm vậy, Tử Nguyên, chỉ cần ta có thể làm, ta đều sẵn lòng làm vì nàng. Nhưng nếu nàng cảm thấy vẫn chưa đủ, ta chỉ đành để nàng tự mình đòi lại, như vậy nàng có thể buông bỏ đôi chút không?”

Hàn Diệp cảm thấy có lỗi, hắn biết Hàn gia hắn đã nợ Đế gia rất nhiều. Dù bây giờ hắn quên mất hai năm qua bản thân đã yêu nữ tử trước mặt này như thế nào, nhưng hắn vẫn nhớ mình là Thái tử Hàn gia, biết tội lỗi của Hàn gia đã gây ra cho Đế gia, hắn nên vì Hàn gia chuộc tội, dù hắn biết ngay cả khi chết cũng không thể chuộc được tội lỗi này.

“Đòi lại? Chàng muốn ta đòi lại thế nào? Nếu ta muốn cả Hàn gia chàng phải trả giá như Đế gia ta thì sao?” Đế Tử Nguyên cười nhạo. Khi nghe Hàn Diệp nhắc đến thù oán giữa hai nhà, tâm trạng vốn không tốt càng tệ hơn, thế nên nàng không khỏi kích hắn một câu. Nếu nàng thật sự đòi nợ máu này với Hàn gia, sợ là hắn và cả Hàn gia không kham nổi. Đúng là một tên đại ngốc!

“Nàng muốn làm thế nào là chuyện của nàng, từ ngày ta chọn nhảy xuống núi Vân Cảnh, ta đã không còn tư cách hỏi những chuyện này nữa. Thái tử Hàn gia đã chết rồi, nàng về đi, Tử Nguyên. Đế gia còn đang đợi nàng.” trong lòng Hàn Diệp đau đớn khổ sở, nhưng không muốn biểu hiện ra ngoài, lời nói vô cùng lạnh nhạt. Hắn không phải không muốn quản, mà hắn đã không còn sức để quản nữa. Bắt đầu từ lúc hắn bỏ mạng sống trên núi Vân Cảnh để chuộc tội với Đế gia, hắn thật sự đã chết rồi, Thái tử Hàn gia không còn nữa, Đế gia mới có thể Đông Sơn tái khởi. Đây không phải là điều mà Đế Tử Nguyên muốn sao?

Tuy nhiên, khi Đế Tử Nguyên đối mặt với một Hàn Diệp hoàn toàn xa lạ, dựng một bức tường băng với nàng, nàng cảm thấy mình sắp chết cóng khi ở bên hắn, nàng bị đánh bại, đành lùi một bước “Được, ta sẽ về, dù chàng không đuổi thì sớm muộn gì ta cũng sẽ về, nhưng chàng phải dưỡng thương rồi cùng ta về kinh.” đây là giới hạn mà Đế Tử Nguyên kiên trì.

“.…..”

Sao lại vòng về chủ đề này nữa rồi? Hàn Diệp bất lực.

“Bổn hầu hiện tại thiếu một vị phu quân, Thái tử Điện hạ chiếm danh hiệu hôn phu chưa cưới của bổn hầu quá lâu rồi, bổn hầu không tìm được phu quân nào thích hợp nữa, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Điện hạ bù đắp được, mong Điện hạ giữ lời, thành hôn cùng ta.” Đế Tử Nguyên bắt đầu giở trò vô lại.

Không hổ là nàng, Đế Tử Nguyên! Thế này còn nói tiếp được không? Tĩnh An Hầu quân uy vũ!

“Chuyện xưa như mây gió, Hầu quân cần gì canh cánh trong lòng? Hiện giờ ta không còn là Thái tử Đại Tĩnh, hôn ước Thái tổ ban năm đó sớm đã vô hiệu. Ta cũng đã quên mọi chuyện xảy ra giữa chúng ta trong hai năm qua, chuyện quá khứ cứ để nó qua đi …”

“Điện hạ không cần nói nữa, chuyện này không thể thương lượng! Chàng phải cùng ta về kinh, còn chuyện hôn sự, nếu Điện hạ lúc này cảm thấy không quen thuộc với ta, chúng ta có thể ở chung một khoảng thời gian, đợi đến khi quen rồi hoặc Điện hạ khôi phục trí nhớ, chúng ta thành hôn cũng không muộn. Nếu Điện hạ không đồng ý chuyện này, cũng đừng hòng ta phối hợp với yêu cầu của Điện hạ.” Đế Tử Nguyên thật sự nói không lại hắn, dứt khoát không phí lời với hắn nữa. Chàng nói vô hiệu thì vô hiệu sao? Vậy ta chẳng phải mất mặt lắm sao. Ban đầu không biết là ai giữ hôn ước, đợi ta mười hai năm, đến bây giờ vẫn chưa cưới chính phi. Bây giờ ta thành toàn cho chàng, chàng còn không hài lòng? Đế Tử Nguyên oán thầm.

Hàn Diệp không quan tâm mấy lời ngang ngược của Đế Tử Nguyên, chỉ nói lợi hại trong chuyện đó với nàng “Tĩnh An Hầu quân, lẽ nào người không biết, nếu ta còn sống về kinh, phụ hoàng ta không thể dung tha cho người nữa, lại sẽ phái ám vệ giết người?”

Hàn Diệp hiểu rõ tính tình của Gia Ninh đế, nếu hắn còn sống trở về chỉ sẽ mang lại họa sát thân cho Đế Tử Nguyên, nỗ lực nhảy xuống núi Vân Cảnh, dùng tính mạng để ngăn cản mọi chuyện sẽ vô ích, hai nhà Hàn Đế lại xảy ra phân tranh, đến khi đó sợ là không còn duy trì được hòa bình ngoài mặt này, nếu lại chiến tranh sẽ gây ra bao tai họa.

“Nếu ông ta có thể giết ta, thì cứ để ông ta tới giết, Đế Tử Nguyên ta sẽ đợi.” giọng điệu của nàng rất cao ngạo, như thể trại chủ Nhậm An Lạc của trại An Lạc ở Tấn Nam nhập thể.

Ngay lúc còn tưởng nàng sẽ tiếp thêm lời hùng hồn nào thì lại nghe nàng bình thản nói “Hơn nữa, nếu ta chết, Đế gia sẽ rơi vào đường cùng, chiến tranh mà chàng lo lắng sẽ không xảy ra, yên tâm đi! Hàn Diệp, ta sẽ không đẩy dân chúng vào biển lửa chỉ vì sống chết của mình ta, chàng tin ta đi!”

Những lời sau đó của nàng vô cùng chân thành, tin rằng ngay cả khi Hàn Diệp không nhìn thấy, cũng có thể cảm nhận được sự chân thành trong lời nói từ giọng nói của nàng. Đế Tử Nguyên hiểu rất rõ điều mà Hàn Diệp quan tâm nhất lúc này, nên những gì nàng nói sẽ không viển vông, nàng nhất định phải chọn ra điều mà Hàn Diệp quan tâm nhất để nói, làm hắn cảm thấy an tâm, đây có thể là mấu chốt để thuyết phục Hàn Diệp!

Nghe nàng nói vậy, Hàn Diệp kinh ngạc ‘nhìn’ về phía nàng. Nữ tử bên cạnh đường hoàng lỗi lạc, trọng tình trọng nghĩa, không sợ sống chết, không sợ cường quyền, chí mang thiên hạ, lòng mang dân chúng.

Trong hai năm nàng ở kinh thành và Tây Bắc, tuy Hàn Diệp không còn trí nhớ, nhưng chỉ cần nghe Cát Lợi nói những chuyện mà Đế Tử Nguyên đã trải qua, Hàn Diệp trong lòng hiểu rõ đây là hiền tài có thể an bang định quốc.

Nếu người này có được giang sơn, nhân đức của nàng sẽ truyền khắp thiên hạ, tạo phúc cho muôn dân, không thua bất kỳ bậc minh quân nào từ xưa đến nay, thảo nào ban đầu mình quyết định giao phó giang sơn cho nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play