Trời chiều bỗng đổ cơn mưa, Đế Tử Nguyên định vào phòng thuốc để xem thuốc cho Hàn Diệp đã nấu xong chưa, thì thấy Đế Tẫn Ngôn đội nón tre áo tơi vội vàng bước vào, vừa cởi áo liền ngồi phịch xuống ghế, thở dốc nói “Tỷ, có nước không?”
Đế Tử Nguyên thấy bộ dạng vừa nhếch nhác vừa vội vàng của hắn, hơi kinh ngạc nhướng mày, đi về phía trước, cầm ấm trà rót cho hắn một tách, đưa tới trước mặt hắn, Đế Tẫn Ngôn nhận tách trà, ngẩng đầu uống cạn, vẫn cảm thấy chưa đủ, hắn cúi người kéo ấm trà rót cho mình một tách, sau hớp thứ hai mới thở phào một hơi.
Thấy hắn đã đỡ hơn, Đế Tử Nguyên mới hỏi “Sao lại thành ra thế này? Không phải nói sáng nay tới à?”
“Có người theo dõi, làm chậm trễ thời gian.”
“Vậy đệ có chắc đã cắt đuôi được chưa, có ai phát hiện ra nơi này không?” Đế Tử Nguyên cau mày quan tâm hỏi.
“Chuyện này tỷ cứ yên tâm! Tỷ, đệ là do Điện hạ dạy bảo đó.” hắn vô cùng tự tin, nửa câu sau cũng khá là tự hào đắc ý. Sau đó nói thêm “Đệ đã cho người giả làm đệ, đám người này chắc hẳn nghĩ đệ vẫn đang ở doanh trại ngoài thành! Để đề phòng, đệ cố ý cải trang, đi thêm vài đường vòng.”
“Ai đang theo dõi đệ, có biết không?” Đế Tử Nguyên hỏi.
“Vẫn chưa chắc chắn, nhưng đệ cảm thấy giống như thị vệ trong cung.” Đế Tẫn Ngôn cân nhắc “Có vẻ như bọn chúng không đột nhiên nhắm vào đệ, hẳn đã theo dõi một thời gian rồi, tỷ, bọn chúng chắc là nhắm vào tỷ! Chỉ vì không thấy tỷ, nên mới nhắm vào đệ …” Đế Tẫn Ngôn có hơi lo lắng cho tỷ tỷ. Gia Ninh đế liên tục phái người đến Tây Bắc truy sát Đế Tử Nguyên, hắn lo lắng lần này sẽ là một vụ ám sát khác.
“Không cần lo lắng, hiện giờ Bệ hạ sẽ không giết ta. Tin tức Thái tử tử trận ở Tây Bắc truyền về kinh mới nửa năm, Đại Tĩnh đột nhiên mất đi Thái tử, thế cục trong kinh không ổn định, nếu không có phủ Tĩnh An Hầu trấn giữ, bầu trời trong kinh sợ là đã thay đổi rồi. Nếu ông ta không muốn thế cục hỗn loạn, thì sẽ không động đến ta. Hiện giờ, ông ta chỉ phái người theo dõi động tĩnh của ta mà thôi, không cần nghĩ nhiều, ra vào nơi này nên cẩn thận, đừng để lộ hành tung là được.” Đế Tử Nguyên phân tích, an ủi đệ đệ.
Nghe vậy, Đế Tẫn Ngôn lúc này mới an tâm. Hắn đáp “Được, đệ sẽ cẩn thận.”
“Phải rồi, tỷ, đây là thứ tỷ bảo đệ mang đến, tất cả đều ở đây!” Đế Tẫn Ngôn vỗ nhẹ vào đống hành lý mang theo trên bàn.
Đế Tử Nguyên mở túi ra kiểm tra, phát hiện trong đống chai lọ và vài túi giấy có một túi thơm thêu thủ công tinh xảo, trong lòng cảm thấy kỳ lạ nên cầm túi thơm thuận miệng hỏi “Đây là cái gì?”
Đế Tẫn Ngôn nghe vậy, ánh mắt nhìn vào túi thơm trên tay Đế Tử Nguyên “À … cái này tìm thấy trong phòng của Điện hạ ở phủ thành chủ thành Nghiệp. Uyển Thư nói Điện hạ ngày ngày mang theo bên mình, hẳn là vật quan trọng, nhưng ngày diễn ra trận quyết chiến thì lại rơi ở trong phòng. Hạ nhân quét dọn tìm thấy, không dám động vào nên trình cho Uyển Thư, nàng cũng không dám tự tiện mở ra. Vẫn luôn cất giữ đến giờ, mấy ngày trước nghe nói đệ chuẩn bị dọn một ít đồ mang đến cho Điện hạ, nên nàng mới nhớ ra, giao thứ này cho đệ.”
“Đệ không mở ra xem?” Đế Tử Nguyên hỏi.
Đế Tẫn Ngôn vội xua tay “Không có, không có. Nếu là vật quan trọng của Điện hạ, sao đệ dám tự tiện mở ra.” giọng điệu của hắn rất cung kính.
“Chàng sẽ không trách đệ.” Đế Tử Nguyên nói thật. Hàn Diệp đối xử với Đế Tẫn Ngôn thế nào, Đế Tử Nguyên biết rất rõ.
“Đệ dĩ nhiên biết, nhưng đệ cũng không thể vì Điện hạ không trách đệ, mà tự ý như vậy.”
Đế Tử Nguyên nghe vậy vui mừng gật đầu, định đặt túi thơm trong tay xuống. Nhưng lại nghe Đế Tẫn Ngôn nói “Tỷ, nếu đã là vật quan trọng của Điện hạ, tỷ mở ra xem đi. Hiện tại tình trạng của Điện hạ không tiện lắm, tỷ thay Điện hạ xem thử, đừng để chuyện quan trọng bị chậm trễ, Điện hạ sẽ không để ý đâu.”
Sau khi nghe vậy, Đế Tử Nguyên nghĩ bây giờ Hàn Diệp không nhận ra nàng, có để ý không, nàng cũng không chắc. Nhưng Tẫn Ngôn nói cũng có lý, nếu là chuyện quan trọng, chậm trễ sẽ không tốt.
Vì thế nàng cầm túi thơm trước mắt, nghi ngờ mở miệng túi, cẩn thận đổ thứ trong túi vào lòng bàn tay, chỉ thấy mười mấy hạt màu nâu to cỡ hạt đậu. Đế Tử Nguyên và Đế Tẫn Ngôn sững sờ, Đế Tẫn Ngôn ngây người nhìn thứ trong tay Đế Tử Nguyên, chậm rãi nói “Đây là … hạt giống của hoa Trường Tư.”
Trước kia, Hàn Diệp từng tự tay trồng hoa Trường Tư, lúc Đế Tẫn Ngôn còn là Ôn Sóc, hắn cũng từng tò mò đi theo Hàn Diệp chăm sóc những thứ hoa cỏ này, hắn biết Hàn Diệp yêu thích hoa Trường Tư. Nhưng hoa Trường Tư này gốc ở Tấn Nam, trồng ở kinh thành rất khó, đẹp thì rất đẹp, nhưng thời gian nở có hạn, Hàn Diệp đã tốn không ít công sức. Chưa từng nghĩ thứ mà Điện hạ ngày ngày mang theo bên mình là hạt giống hoa Trường Tư. Trước kia, khi Đế Tẫn Ngôn còn là Ôn Sóc không hiểu vì sao Hàn Diệp lại yêu thích hoa Trường Tư như vậy, nhưng bây giờ đã hiểu rồi.
Đế Tử Nguyên dĩ nhiên rất quen thuộc với thứ này, có một biển hoa Trường Tư trồng trong lão trạch Đế gia ở thành Đế Bắc Tấn Nam, từ nhỏ nàng đã thích loài hoa này, cũng từng cùng Hàn Diệp bàn luận về nó, có lẽ Hàn Diệp chịu ảnh hưởng từ nàng khi còn là thiếu niên, vì vậy đã mang hạt giống hoa Trường Tư về kinh trồng, nhưng nhiều năm sau, nàng không biết người này vẫn nhớ mãi không quên, hắn mang theo bên mình những hạt giống có thể thấy khắp mọi nơi ở Tấn Nam, lại đáng để hắn trân trọng như vậy, Đế Tử Nguyên không biết thứ hắn trân trọng không phải là hạt giống hoa, mà là thời gian và ký ức khi bọn họ còn niên thiếu vô tư.
Đế Tử Nguyên nhìn chằm chằm những hạt giống này hồi lâu, cho đến khi Đế Tẫn Ngôn nhận ra nàng thất thần. Thế nên hắn mở miệng kéo suy nghĩ của Đế Tử Nguyên trở về.
“Tỷ, mấy ngày nay Điện hạ thế nào? Điện hạ nhớ ra tỷ chưa? Có bằng lòng gặp tỷ chưa?” sau khi Hàn Diệp tỉnh lại một ngày, Đế Tẫn Ngôn vội vàng trở về thành Nghiệp xử lý công vụ. Hắn vốn muốn ở lại chăm sóc Hàn Diệp, nhưng bị Hàn Diệp lấy cớ hắn có công vụ quan trọng mà từ chối, hắn chỉ đành quay về. Bị công vụ kéo chân hai ba ngày, cuối cùng cũng thoát thân, vì vậy liền nhanh chóng quay lại Vô Ưu cốc.
Nghe Đế Tẫn Ngôn nhắc đến tình hình của Hàn Diệp, Đế Tử Nguyên thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Đế Tẫn Ngôn, lắc đầu thở dài “Không tốt, trí nhớ của chàng khó mà hồi phục trong thời gian ngắn. Hôm qua đã bằng lòng gặp ta rồi, chỉ là vừa mở miệng liền muốn đuổi ta đi, nhưng đừng lo, chàng không đuổi ta được …”
Đế Tử Nguyên kiên nhẫn nói tình hình của Hàn Diệp trong hai ngày qua với Đế Tẫn Ngôn, đồng thời nhắc nhở vài điều cần chú ý, thấy dáng vẻ lôi thôi cẩu thả do cải trang và cắt đuôi suốt buổi sáng của hắn, nàng bảo Đế Tẫn Ngôn chỉnh trang lại bản thân rồi mới đi gặp Hàn Diệp. Nàng xoay người đi vào phòng thuốc, muốn xem thuốc cho Hàn Diệp đã chuẩn bị xong chưa.
Trong phòng thuốc, Cát Lợi đang bận việc bên trong, lúc này Đế Tử Nguyên bước vào hỏi “Thuốc nấu xong chưa?”
“Xong rồi! Hầu quân, nô tài chuẩn bị mang thuốc cho Điện hạ dùng.”
“Để ta làm! Ngươi lui trước đi.” Đế Tử Nguyên không nói nhiều, cầm chén thuốc đi đến phòng của Hàn Diệp.
Cát Lợi nghe vậy liền lui xuống.
Hàn Diệp đang tựa vào cửa sổ nghe tiếng mưa, từ khi mất ánh sáng có rất nhiều thứ không tiện, khi đôi mắt không nhìn được cảnh vật thiên nhiên, mới biết sông núi bốn mùa ngày xưa con người không màng đến chính là quà của tạo hóa ban tặng.
Hắn nghe rất chăm chú, tiếng mưa rơi khiến hắn bình tĩnh lạ thường. Từ lúc tỉnh lại, có quá nhiều đả kích vây lấy hắn, mà lúc này cả trong lẫn ngoài thân thể của hắn đều vô cùng yếu ớt. Lần đầu tiên trong đời, Hàn Diệp thấy rất bất lực, rất bơ vơ, không phải vì Đế Tử Nguyên và Cát Lợi sơ suất, không đủ quan tâm, mà vì hắn đột ngột mất trí nhớ, ánh sáng và cả võ công, vượt quá khả năng chấp nhận của hắn, nhưng hắn buộc mình phải chấp nhận và thích nghi càng sớm càng tốt, nhưng dù có che giấu thế nào, thì khi ở một mình, ký ức, ánh sáng và võ công mà hắn mất sẽ biến thành một khoảng trống cực lớn, chiếm trọn nội tâm của hắn, dù xung quanh hắn có nhiều người hơn nữa, hắn vẫn thấy lạ lẫm và xa cách với thế giới, khiến hắn thấy lạc lõng. Chỉ có lúc này, khi lắng nghe tiếng mưa gần bên tai, hắn mới có cảm giác thật sự vẫn còn trên đời, mới có thể vơi đi phần nào sự trống trải, xa lạ và hoang mang trong lòng do yên tĩnh xung quanh và bóng tối trước mắt mang lại.
Đế Tử Nguyên bước đến cửa phòng của Hàn Diệp, không hiểu sao cửa phòng chỉ khép hờ, nàng nhẹ nhàng đẩy vào, nhưng người thanh niên đứng bên cửa sổ lại như không hề bị quấy rầy, nét mặt hắn đắm chìm, dường như cả người hòa tan vào màn mưa. Cảnh tượng này quá khó nắm bắt, khiến người ta có cảm giác như thế giới xa xăm. Đế Tử Nguyên cảm thấy Hàn Diệp lúc này quá xa vời, làm nàng không thể với tới, điều này khiến nàng hoảng sợ. Nàng phải phá bỏ bức màn ngăn cách nàng bên ngoài này.
Nàng cố ý gây ra tiếng động, rồi gọi hắn “Hàn Diệp, đến uống thuốc đi!”
Hàn Diệp bị giọng nói của Đế Tử Nguyên kéo về thực tại từ thế giới mơ hồ trong tâm trí. Hắn quay đầu, nét mặt vẫn còn đọng lại chút ngỡ ngàng hiu quạnh.
Đế Tử Nguyên không thể nhìn dáng vẻ này của hắn, đặt chén thuốc xuống, đi đến bên cạnh nắm tay hắn.
Đầu ngón tay ấm áp chạm vào đã hoàn toàn kéo suy nghĩ bay tận chín tầng mây của Hàn Diệp trở về, Đế Tử Nguyên hành động đột ngột, Hàn Diệp không kịp đề phòng, người thanh niên xưa nay luôn trầm tĩnh kiềm chế nhất thời không biết làm sao trước hành động của Đế Tử Nguyên, tim và hơi thở đều loạn nhịp.
May là Đế Tử Nguyên không dừng lại lâu, sau khi nắm tay hắn, dẫn hắn ngồi xuống bàn, tiếp đó cầm muỗng khuấy thuốc trong chén để nhanh bớt nóng, đợi đến khi nhiệt độ vừa phải, mới tự mình đi đút cho hắn. Trong khoảng trống này, Hàn Diệp đã ổn định lại trái tim đập nhanh và những suy nghĩ rối rắm của mình. Hắn giơ tay cản động tác tiếp theo của Đế Tử Nguyên, lạnh giọng nói “Đặt xuống đi! Ta sẽ tự uống. Sau này cứ để Cát Lợi làm, Hầu quân không cần đích thân làm.”
Đế Tử Nguyên nghe hắn nói, biết hắn vẫn đang cố kéo khoảng cách giữa hai người, không khỏi thở dài “Xem ra lúc trước ta nói nhiều như vậy, Điện hạ vẫn không hiểu tâm ý của Tử Nguyên. Không sao, ta không miễn cưỡng, ta có kiên nhẫn, Điện hạ chi bằng chờ xem ta đến khi nào sẽ thấy mệt mỏi muốn buông tay.”
Đế Tử Nguyên không còn bận tâm Hàn Diệp gọi nàng là gì, nhưng nàng đã đổi cách tự xưng bổn hầu. Còn dứt khoát thổ lộ tâm tư của mình với hắn, cuối cùng vẫn không đổi thói thổ phỉ của mình chọc tức Hàn Diệp một câu, ngụ ý là nữ thổ phỉ nàng đây đã bám lấy chàng rồi, Hàn Diệp chàng nếu có thể chờ đến khi nàng tự động buông tay thì xem như chàng lợi hại.
“Hiện giờ Điện hạ không nhìn thấy, hành động không tiện. Tử Nguyên chỉ ra sức một chút, không phải chuyện khó gì. Sao Điện hạ lại quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này.” nói rồi, nàng đưa một muỗng thuốc tới miệng Hàn Diệp.
Bây giờ Hàn Diệp không nhìn thấy đã là sự thật, Đế Tử Nguyên biết Hàn Diệp không phải người yếu đuối, không chịu nổi một chút đả kích ngôn từ như vậy. Nếu có thể tháo bỏ bế tắc và phá vỡ rào cản mà Hàn Diệp cố tình dựng lên giữa hai người, Đế Tử Nguyên không quan tâm mà tiến về phía trước. Chỉ là nàng cũng chú ý chừng mực, không để bản thân tiến quá nhanh quá gấp, dù sao thì nàng có thể không do dự tiến về phía Hàn Diệp, nhưng Hàn Diệp lúc này không lùi bước trước công kích của Đế Tử Nguyên, Đế Tử Nguyên đã mãn nguyện rồi.
Đến lúc này, Hàn Diệp không còn lý do gì để đẩy Đế Tử Nguyên ra nữa, hắn thầm thở dài, ngầm thừa nhận hành vi của Đế Tử Nguyên, đồng thời phối hợp uống muỗng thuốc đã đưa tới bên miệng. Cho đến khi chén thuốc cạn dần, hắn cũng chưa từng mở miệng từ chối Đế Tử Nguyên hầu hạ.
Nữ tử tính tình ngỗ ngược phóng khoáng bên cạnh dường như trùng lặp với tiểu nha đầu tám tuổi cao ngạo ngổ ngáo của Đế gia năm đó. Dù không nhìn thấy, nhưng hắn có thể đoán được vẻ mặt của Đế Tử Nguyên lúc này hẳn là có một loại kiên định không dễ thay đổi, nhất quyết phải làm được. Nhưng hắn tự nghĩ: Tử Nguyên, ý chí của nàng không nên đặt lên người ta, mà nên đặt lên Đế gia và giang sơn Đại Tĩnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT