*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Cỏ May Mắn

—— “Không phải tất cả mọi người đều giàu có giống như Chu Thời Dư”, “Chỗ tôi khám và chữa bệnh tâm lý đều tính phí theo phút.”
—— “Để chết thì có trăm ngàn cách”, “Tôi là bác sĩ khoa tâm thần, bao nhiêu phương pháp tự sát kỳ quái tôi đã chứng kiến hết cả.”
—— “Mồm miệng bác sĩ tâm lý rất kín, dù sao thì nói ra những điều không nên nói sẽ phá vỡ thỏa thuận bảo mật.”
“……”
Trong căn phòng nhỏ ấm áp tràn ngập hương hoa, Thịnh Tuệ yên lặng cười nhàn nhã nhìn Lương Hủ Bách, lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy căm ghét chính mình ngu ngốc đến vậy.
 
Người đàn ông thẳng thắn nói với cô đây là một trò chơi đố chữ.
Nhưng Thịnh Tuệ thậm chí còn không hiểu được ý nghĩa mỗi câu mà Lương Hủ Bách nói, huống chi là lĩnh hội được tầng nghĩa sâu xa đằng sau.
Chỉ là cách Lương Hủ Bách dùng những từ như “bao nhiêu phương pháp chết kỳ quái”, “tự sát”, “thỏa thuận bảo mật” – mỗi từ đều khiến Thịnh Tuệ theo bản năng cảm thấy nguy hiểm.
Cô giống như một người dân ở vùng đất khô hạn không biết bơi đang phải đứng gác tại bờ biển, trước mặt là thủy triều lên xuống không ngừng.
Nước biển tanh mặn, gió ẩm tạt vào mặt làm phần tóc mai bị cuốn lên, cô ngây ngốc đứng nhìn hòn đảo biệt lập bên kia biển, nơi duy nhất có thể nhìn thấy được là ngọn tháp mà người yêu của cô đang đóng quân ở đó.
Họ giống như một cặp đôi có thời gian hữu hạn.

Ban ngày Chu Thời Dư sẽ vượt biển vào bờ để thân mật với cô.

Khi mặt trời lặn, trăng sáng xuất hiện, tinh tú lấp lánh, anh sẽ dỗ cô chìm vào giấc ngủ rồi một mình trở về, giấu mọi bí mật của mình trên hòn đảo biệt lập mà Thịnh Tuệ không bao giờ có thể chạm tới.
Tất cả thoạt nhìn tốt đẹp như vậy ——
Cho đến một đêm mất ngủ nọ, Thịnh Tuệ đột nhiên tỉnh giấc, cô lần theo dấu chân anh sơ ý lưu lại trên bãi cát mềm hướng ra bờ biển, cứ nghe tiếng gió đêm thổi đìu hiu buồn thảm.
Mà Lương Hủ Bách – người đang ngồi thuyền, có thể tự do di chuyển giữa bờ biển và hòn đảo biệt lập kia – chỉ ném cho cô nửa cái mái chèo, cười nói với cô:
—— Thuyền của tôi chở khách rất nghiêm ngặt, hiện giờ tôi chỉ cho cô dụng cụ, nếu cô muốn đi đến hòn đảo biệt lập kia thì phải tự lực cánh sinh.
“Thật tiếc, tôi không giỏi chơi trò chơi bao giờ.”
Chiếc đồng hồ cổ bằng gỗ hồ đào trên tường được trang trí bằng hoa an tức hương, thấy thời gian sắp gần đến lúc cô và Chu Thời Dư đã hẹn, Thịnh Tuệ rủ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Một câu hỏi cuối cùng.”
“Chu Thời Dư là khách hàng của anh Lương sao?”
“Hiện tại có rất nhiều người trẻ tuổi đến tìm tư vấn tâm lý định kỳ.” Lương Hủ Bách nghiêng đầu, chống tay lên đỡ cằm, lười nhác nhìn chiếc xe màu đen sang trọng khiêm tốn ở bên ngoài cửa sổ sát đất, nói:
“Và một lời nhắc nhở thân thiện, có một người quen đang đến ——”
“Anh Lương.”
Nửa câu sau bị giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ cắt ngang.
Lương Hủ Bách nghe vậy thì nhướng mày, anh ấy dời mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh thì thấy Thịnh Tuệ đang ngồi đối diện không vì lời mình nói mà quay đầu lại, cô bình tĩnh nhìn về anh ấy.
Bốn mắt nhìn nhau, người phụ nữ mỉm cười nhẹ nhàng: “Vừa rồi tôi nói ‘khách hàng’, nhưng chưa nói khách hàng của thân phận nào của anh, là chủ tiệm hoa hay là bác sĩ tâm lý.”
Trên khuôn mặt lười nhác của chàng bác sĩ trẻ hiếm khi hiện lên một nét mặt ngoài ý muốn.
Không đến nửa giây, Lương Hủ Bách ngửa đầu lên cười rộ, đôi chân dài vắt tréo, hai tay đút túi quần, vai run lên, giống như thấy thật sự rất thú vị.
“Cô Thịnh.”
Trước khi cửa kính tiệm hoa bị đẩy ra, Lương Hủ Bách nhìn Thịnh Tuệ, trong mắt anh ấy có vài phần khen ngợi: “Lần trước tôi đã nói rồi, cô rất hợp làm bác sĩ tâm lý.”
“Đang nói chuyện gì vậy?”
Cùng với tiếng chuông gió leng keng, Chu Thời Dư đắm mình trong cảnh xuân đẩy cửa bước vào, đôi mắt đen sau cặp kính chỉ nhìn vào Thịnh Tuệ, anh sải đôi chân dài bước đến gần, tự nhiên và nhẹ nhàng xoa xoa gáy cô.
Động tác của anh là kiểu thân mật theo bản năng, Thịnh Tuệ quay người lại, cho Chu Thời Dư xem màn hình điện thoại đang sáng lên trên bàn tròn:
“Sáng nay em đã nói với anh rồi đó, lá cây mõm sói ở nhà ngả vàng nên em muốn đến hỏi anh Lương.”
“Chu Thời Dư, sao cậu lại thế này, tốt xấu gì cũng chăm bảy, tám cây rồi, một xíu kinh nghiệm rút ra từ thất bại vậy mà cũng không tổng kết được nữa.”
Lương Hủ Bách tỏ vẻ chán ghét, chậc lưỡi một tiếng.

Anh ấy đứng lên, từ trên giá gỗ trên tường lấy ra hai bình nhỏ giống như một trò ảo thuật: “Dung dịch dinh dưỡng cho hoa, hướng dẫn sử dụng có ghi trên bình.”
Nói xong, anh ấy nhìn người bên cạnh nãy giờ chỉ nhìn bà xã của mình, tức giận nói: “Người anh em, đừng nhìn nữa, đến đây trả tiền đi.”
Chu Thời Dư đi theo anh ấy đến quầy tính tiền, ánh mắt vẫn dõi theo Thịnh Tuệ đang lang thang giữa những bông hoa, ánh hoàng hôn vàng óng nhảy múa trên vai và tóc cô, bên tai anh bỗng nghe thấy giọng nói ồn ào.
“Hoa nào rơi vào tay cậu, chưa đến nửa tháng cũng chết sạch.”
Ngón tay Lương Hủ Bách gõ gõ vào màn hình máy tính tiền, lười biếng chống cằm: “Bà xã cậu giỏi hơn cậu nhiều.”
Chu Thời Dư tùy ý đưa tấm thẻ đen ra, nhớ lại mỗi buổi sáng Thịnh Tuệ vừa tỉnh dậy việc đầu tiên là đi xem hoa, cong môi cười nhẹ: “Vậy sao?”
“Người anh em, tôi khuyên cậu tỉnh táo lên chút.”
Lương Hủ Bách nhìn người có bộ dạng không đáng tiền kia, trong lòng anh ấy cảm khái vật đổi sao dời, cuối cùng anh ấy tốt bụng nói thêm: “Đừng xem thường bất kỳ phụ nữ nào.”
“—— Đặc biệt là người phụ nữ sa vào bể tình.”

“….

Lời anh nói lần trước linh nghiệm thật, ngày hôm qua Z đã viết thư trả lời em rồi.”
Rời khỏi tiệm hoa, sau khi lên xe, Thịnh Tuệ nhìn thấy ánh hoàng hôn rực rỡ xuyên qua tầng mây chiếu vào đây, cô giơ tay mở tấm che nắng ở ghế lái cho anh trước, nhẹ giọng nói: “Lần trước anh nói đúng đó, Z thực sự là nam.”
Chu Thời Dư nhớ rõ lúc đó anh chỉ hỏi tại sao Thịnh Tuệ lại cho rằng Z là nữ.
Không đi sâu vào chi tiết, anh thấy cô dứt lời thì mỉm cười, bên môi cô hiện hai lúm đồng điếu nông: “Điều trùng hợp là Z cũng giống như bọn mình, cũng vừa mới kết hôn không lâu.”
“Vậy thì rất tốt.”
Chu Thời Dư không có hứng thú thảo luận về Z, anh thấy Thịnh Tuệ vẫn quay đầu qua bên đây, nhìn sang anh bằng đôi mắt long lanh ánh nước, anh nhướng mày hỏi: “Sao vậy em?”
“Không có gì.” Thịnh Tuệ lắc đầu, cong mi mỉm cười, “Đột nhiên em cảm thấy hôm nay anh khác với trước kia.”
Đèn đỏ ở ngã tư bật sáng, chiếc Aston Martin từ từ dừng lại giữa dòng xe cộ.
 
Không gian trong xe yên tĩnh, kín như bưng, Thịnh Tuệ quay người lại, nhìn thấy Chu Thời Dư cong môi, dùng bàn tay có khớp xương rõ ràng nhẹ gãi cằm cô, động tác giống như bình thường hay trêu mèo.
Giọng anh vẫn trầm thấp ôn hòa, giả vờ hỏi: “Chỗ nào khác, hửm?”
Không có ai thay đổi tính tình nhanh chóng trong một sớm một chiều, Thịnh Tuệ cũng không thể nói ra sự khác biệt ở đâu.
Đèn đỏ còn bảy mươi, tám mươi giây, bàn tay phải của anh đặt lên cằm cô thật ấm áp, khi làn da chạm vào, cô có thể cảm nhận được sự thô ráp khác hẳn với sự mềm mại nhỏ nhắn của phụ nữ.
Cô không muốn những gì cô nghĩ trong lòng sẽ hiện ra trong mắt, Thịnh Tuệ tránh ánh nhìn của anh, mắt cô tự nhiên dừng trên bàn tay trái đang điều khiển vô lăng của Chu Thời Dư.
Các khớp xương ngón tay nhô lên ​​trắng hồng, năm ngón thon dài, những đường gân mạnh mẽ uốn lượn từ cổ tay đến mu bàn tay.

Khi ánh tà dương vàng cam buông xuống, chiếc nhẫn trên ngón áp út càng trở nên bắt mắt hơn.
Thịnh Tuệ liếc nhìn một cái rồi dời mắt nhìn xuống, cuối cùng, mắt cô dừng lại ở cổ tay trái rất gầy, được bao bọc bởi một dây đeo đồng hồ rộng rãi được thiết kế riêng của Chu Thời Dư.
Dây đeo sát vào da.

Không, từ “sát” chưa đủ chính xác.

Nó như một chiếc cùm bằng bạch kim lạnh lẽo trói cổ tay của anh.

Nếu nhìn kỹ, thậm chí có thể nhìn thấy vết hằn do phần dây siết vào da thịt.
Trong trí nhớ của cô, Chu Thời Dư không bao giờ tháo đồng hồ ra, thậm chí tần suất anh sử dụng nó còn nhiều hơn cả chiếc kính gọng vàng trên sống mũi.

Ở nhà, có hàng chục chiếc dây đồng hồ được sắp xếp trong tủ trưng bày ở giữa phòng thay đồ.
Thiết kế và chất liệu khác nhau, nhưng điểm bất biến duy nhất là chiều rộng hiếm thấy của dây đeo.
Thịnh Tuệ chưa bao giờ thấy đồng hồ của ai có bề ngang to và được buộc chặt như vậy.
Trong một khoảnh khắc, cõi lòng sinh nghi của cô bị thúc đẩy khiến cô nghĩ rằng món đồ trên cổ tay Chu Thời Dư dường như không còn là dây đeo đồng hồ nữa, mà là một tấm màn che vết thương, hoặc là một mảnh lụa trắng dai bền dùng để treo lên cao khi có người thắt cổ tự tử.
“…… Đang nhìn gì đó?”
Giọng nam phát ra bên trái đỉnh đầu cô kéo cô về những dòng suy nghĩ trôi xa, Thịnh Tuệ mặt không cảm xúc dời mắt sang nơi khác nhưng nhịp tim lại lệch mất nửa nhịp.
“Không có gì.” Thịnh Tuệ ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt đen đằng sau cặp kính của anh, cô thấy mình đang mỉm cười trong đó.
“Chỉ là em đang nghĩ em chọn nhẫn rất đẹp.”

Thịnh Tuệ cảm thấy tối nay cô quá ân cần chu đáo.
Suốt thời gian nấu nướng, cô vây quanh Chu Thời Dư vẫn chưa đủ, thậm chí lúc ăn cơm xong anh đi rửa chén, chốc chốc Thịnh Tuệ sẽ đi tới giúp anh xắn tay áo bị tuột lên.
Đồng thời trong miệng cô còn lẩm bẩm: “Cẩn thận đừng để nước dính vào tay áo, quần áo sẽ dính vào cánh tay, không thoải mái đâu.”
Chu Thời Dư bị cô quấn lấy không thể làm được gì, anh lau tay xong thì nhẹ nhàng bế cô đặt lên trên bàn nấu ăn.
Đã quen với việc thân mật bất cứ lúc nào, Thịnh Tuệ vòng tay qua cổ anh, mới vừa ngồi xuống đã cảm thấy sụn tai cô hơi đau.
Răng Chu Thời Dư chạm vào vành tai cô, nụ cười trầm trầm không rõ ý gì: “Em muốn làm ngay bây giờ à?”
“……”
Thịnh Tuệ hiểu ra, mặt đỏ ửng, cô buột miệng phản bác:  “Em không ——”
Nửa câu sau theo bản năng lập tức bị lý trí cắt đứt: “—— Em không nói là không được.”
Cô vừa dứt lời, trước mắt cô tối sầm lại, người đàn ông cao gầy cúi xuống chặn ánh sáng trên đỉnh đầu cô, hơi thở vừa mạnh mẽ vừa ôn hòa của anh tràn ngập.
Chu Thời Dư đặt hai tay lên bàn nấu ăn, vai rộng cánh tay dài ôm chặt Thịnh Tuệ vào lòng, thong thả nói:
“Anh phát hiện gần đây bà Chu có vẻ cực kỳ chủ động.”
“…… Coi như vận động sau khi ăn cơm.”
Cho dù Thịnh Tuệ có mưu tính nào đó, nhưng cô vẫn vụng về và không quen chủ động, cô vắt óc suy nghĩ, chỉ có thể nghiêng đầu cắn yết hầu của anh.
Nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, không biết cô đang trút giận hay là cố ý dụ dỗ, chỉ hỏi: “Anh có ý kiến gì?”
Hàng lông mày tuấn tú của Chu Thời Dư nhíu lại rồi thả lỏng ra, mấy giây sau anh đột nhiên cười, khàn giọng nói: “Anh đâu dám.”
Khi Thịnh Tuệ được bế lên, cô nhìn Chu Thời Dư đăm đắm vài giây, sau đó cô đột nhiên đưa tay tháo mắt kính của anh xuống.
Anh theo bản năng muốn quay mặt tránh đi nhưng rốt cuộc cũng dừng lại, để cô tháo kính ra, anh trầm giọng hỏi: “Em không thích anh đeo kính à?”
Vấn đề không phải là thích hay không thích, người đẹp dù thế nào đi nữa cũng vẫn đẹp.
Thịnh Tuệ đột nhiên muốn biết Chu Thời Dư không đeo kính trông như thế nào, cô nhỏ giọng nói: “Em muốn ở gần anh hơn.”
Người đàn ông nghe vậy lại nhướng mày, anh rất ngạc nhiên trước hành động tối nay của cô.

Cuối cùng, trước khi ăn sạch người cô, anh khàn giọng nói vào tai cô:
“Vậy thì Tuệ Tuệ nhớ cho kỹ nhé, lát nữa đừng khóc rồi nói anh rút ra.”
“……”
Đêm nay là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn Thịnh Tuệ cảm thấy mình vốn không phải là một học sinh ngu dốt bẩm sinh.
Một khi con người có mục tiêu và niềm tin ủng hộ mình thì họ sẵn sàng vứt bỏ những xấu hổ không cần thiết.

Người đó sẽ có thể tự mình hiểu được nhiều điều mà không cần thầy dạy, dù ban đầu không thành thạo lắm nhưng người đó có thể nhanh chóng hiểu ra.
Cô giống như một hạt giống ngủ đông trong khe nứt nhiều năm, chỉ cần có đất và nước nuôi dưỡng, nó sẽ nhanh chóng phát triển thành một bông hoa tươi đẹp, không ngừng tuôn chảy ra những chất dinh dưỡng mà nó tích lũy bao lâu nay trả lại cho đất, tiếp tục vòng tuần hoàn.
Bây giờ cô cuối cùng cũng hiểu được lạc thú mà Chu Thời Dư đã có trước đây.
Người ở phía trên có góc nhìn độc đáo và khả năng kiểm soát của riêng mình.

Khi độ sâu, chiều cao, tốc độ đều được kiểm soát nhưng trái lại anh không thể kiểm soát được hơi thở của bản thân, đáy lòng Thịnh Tuệ rõ ràng cảm nhận được một cảm giác chinh phục mà cô chưa bao giờ có trước đây, trong giây lát cô như được thỏa mãn.
Khi đối phương là Chu Thời Dư, dù cô nhìn xuống anh hay nhìn thấy những sợi tơ tình rơi xuống che đi nét mặt hoàn hảo của anh thì cũng đã là thành tựu rồi.
Tất nhiên trình độ thuần thục của Thịnh Tuệ không bằng Chu Thời Dư, anh thậm chí có thể đoán trước được phản ứng của cô trong giây tiếp theo.
Nhưng chỉ từ đôi mắt đen đã được tháo kính và không còn giữ vẻ tỉnh táo mọi lúc của anh, lúc này Thịnh Tuệ có thể cảm nhận được trong lòng Chu Thời Dư đang có sóng to gió lớn.
Nhờ sự dạy dỗ kiên trì của anh từ trước đến giờ, Thịnh Tuệ cuối cùng đã học được cách sử dụng những ưu điểm bẩm sinh của phụ nữ giống như Chu Thời Dư đã làm.
Khi cả hai đều không cam lòng chịu kém người kia một bậc thì sự việc đã âm thầm biến thành một cuộc chiến tranh không khói lửa bom mìn.
Thịnh Tuệ không có nhiều kiên nhẫn, cô buộc mái tóc dài cao lên, để lộ chiếc cổ dài trắng nõn, sau đó cô cúi đầu xuống.
Giây tiếp theo, cô bị Chu Thời Dư vội vàng tóm lấy, trong giọng nói trầm thấp có chút lúng túng hiếm thấy:
“… Chúng ta đã nói qua là không cần làm chuyện này rồi mà?”
Tay anh dùng sức, thậm chí làm Thịnh Tuệ cảm thấy hơi đau.
“Vậy anh có thấy ghét không?” Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt ửng đỏ đầy vẻ nghiêm túc.

“Nếu anh không ghét, tại sao những việc anh có thể làm em lại không được làm chứ?”
Giọng điệu của cô có chút ngây thơ và chân thành: “Trong mắt anh, chuyện này thấp hèn lắm sao?”
“Nếu thấp hèn, vì sao anh lại làm em như vậy?”
“……”
Những câu hỏi nhẹ nhàng và rõ ràng của cô vang vọng trong căn phòng ngủ rộng rãi yên tĩnh, cũng khiến cổ họng Chu Thời Dư nhất thời mắc nghẹn.
Thịnh Tuệ quả thực nói đúng, anh đã quen đặt mình vào tư thế thấp kém ——
Mười ba năm trôi qua Chu Thời Dư không có tư cách đứng trước mặt cô, đó là cách anh sống đến giờ.
Nhưng giờ đây Thịnh Tuệ lại muốn phá bỏ những quy tắc mà anh từng dựa vào để tồn tại.
“Chu Thời Dư.”
Khi căn phòng hoàn toàn im lặng, Thịnh Tuệ chủ động hôn lên khóe môi anh, hơi thở ấm áp:
“Anh không được nghĩ là vì anh thích em trước nên anh cho rằng tình cảm của em mờ nhạt.

Anh cũng không được nghĩ rằng vì thời gian anh động lòng lâu hơn em, nên anh quyết định tình cảm của em nông cạn.”
“Cho dù lấy danh nghĩa tình yêu hay bảo vệ, nếu có chuyện gì anh làm được mà em thì không thể làm…”
“Chuyện này đối với em mà nói, cũng không công bằng.”
Nụ hôn mà cô người yêu đặt lên mặt anh vô cùng nhẹ nhàng, bắt đầu từ trán trở xuống lông mày, sống mũi và cánh môi ——
Lý trí còn sót lại nói cho Chu Thời Dư biết, hành vi bất thường của Thịnh Tuệ nhất định có dụng ý nào đấy, anh nên làm gì đó vào lúc này hoặc ít nhất là ngăn cản cô lại…
Thay vì để Thịnh Tuệ tùy ý hành động với thái độ gần như ngang ngược vô lý của cô, những quan niệm ban đầu của anh lần lượt bị phá vỡ.
Nhưng khoảnh khắc cô cúi đầu thật sâu kia, khi anh đã bị bao bọc hoàn toàn, Chu Thời Dư đột nhiên có một cảm giác cam chịu không thể cưỡng lại được.
Anh biết rõ hơn ai hết rằng Chu Thời Dư sẽ không bao giờ có thể từ chối Thịnh Tuệ.
Vì vậy, tất cả những gì anh có thể làm là kịp thời kéo Thịnh Tuệ đứng dậy, sau đó dùng đầu ngón tay cẩn thận lau đi vết bẩn của anh dính trên khóe mắt cô.
“…… Có vài chuyện, trước kia em cho rằng đời này em sẽ không bao giờ làm —— Mãi cho đến lúc nãy em mới thử qua, dường như cũng không phản cảm lắm.”
Thịnh Tuệ cầm lấy cốc nước súc miệng Chu Thời Dư đưa cho, môi cô tê dại không ngừng, cổ họng như có một tảng đá khổng lồ đè lên.
Giọng cô khàn khàn nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh: “Nhưng có một điều em rất chắc chắn, là em không thích việc anh luôn tự hạ thấp chính mình.”
Tương tự, cô cũng không thích Chu Thời Dư im lặng gánh vác mọi việc một mình và cách anh chỉ cho cô thấy khía cạnh tươi sáng của anh.
Thịnh Tuệ muốn một mối quan hệ tình cảm mà việc yêu và được yêu bình đẳng như nhau.

Cô muốn một người yêu vào những lúc mong manh yếu đuối sẽ tin tưởng và sẵn sàng dựa dẫm vào cô.
Thẳng thắn là điều khó khăn, nó thường liên quan đến việc phơi bày những vết sẹo cũ đã kết vảy.

Nhưng trong mối quan hệ này, Thịnh Tuệ đã thử và biết điều đó không phải là không thể.
Chu Thời Dư nghe vậy, anh vẫn đáp lại bằng cách im lặng, trên mặt anh lộ ra vẻ mệt mỏi.

Cuối cùng anh chỉ ôm chặt Thịnh Tuệ vào lòng, quấn chăn thật chặt, nhỏ giọng nói vào tai cô: “Ngủ đi em.”
“……”
Mười phút sau, Thịnh Tuệ nghe tiếng thở dài đều đặn của người đàn ông bên cạnh, cô cảm thấy mình đã đạt được mục đích ở một mức độ nào đó.
Cô nhẹ nhàng kéo chăn bông sang một bên, rủ mắt xuống thấy hai bàn tay của họ đang nắm chặt, mười ngón tay đan vào nhau.
Hai việc tháo dây đeo đồng hồ và quấn một mảnh giấy quanh ngón tay có độ khó khác nhau.
Khi hành động, Thịnh Tuệ cảm thấy không chỉ trái tim và ngón tay mình run rẩy, mà khớp răng hàm cũng run run nhè nhẹ.
Cũng may người bình thường dễ tỉnh giấc đêm nay lại ngủ ngon lạ thường, thậm chí có một lần cô chạm nhầm chỗ mở khóa dẫn đến đầu ngón tay cô chạm vào cổ tay anh thì anh cũng không tỉnh.
Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng Thịnh Tuệ cũng cởi được dây đeo đồng hồ, vừa nghe thấy tiếng khóa được mở ra, ngay lập tức mặt đồng hồ rơi xuống theo trọng lực.
Cô nhanh tay lẹ mắt vội vàng bắt lấy, cau mày mím môi.

Trong bóng tối, cô ở trong chăn vừa đề phòng vừa vừa sợ hãi để xác định bí mật được ẩn giấu dưới mặt dây đồng hồ.
“…….”
Ba mươi giây, một phút, thậm chí ba phút trôi qua, Thịnh Tuệ vẫn giữ nguyên tư thế bất động, đôi mắt tròn xoe có chút đờ đẫn.
Lý trí hết lần này đến lần khác cảnh cáo cô rằng Chu Thời Dư có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, cô không thể cứ thất thần ngơ ngẩn ra được.
Nhưng cô lại giống như một cỗ máy không được tu sửa nhiều năm, cảm thấy mình thật cồng kềnh và nặng trĩu.
Vì trong gần 3 centimet vuông vùng da bên trong cổ tay này, cô thực sự không thể đếm được Chu Thời Dư đã cắt vào đó bao nhiêu lần mới có thể để lại vô số vết sẹo hung dữ và đáng sợ như vậy!
 
------oOo------


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play