"Ông chú" của tôi

Cái kết


3 tháng


Lên đến bệnh viện, tôi đau bụng lắm như bác sĩ không cho sinh. Bác sĩ cho tôi khám đủ thứ rồi cho tôi ngồi đợi. Lát sau bác sĩ ra kiểm tra cho tôi bảo tôi sinh được rồi nên cho tôi thay đồ vào phòng sinh. Trong lúc ngồi chờ, tôi thấy có mấy sản phụ sinh trong phòng được chồng vào động viên, còn có mấy sản phụ có cả gia đình chồng và chồng ngồi ngoài phòng sinh đi qua đi lại cầu mong " mẹ tròn con vuông " nữa. Vui quá à,Bình mà có ở đây chắc cũng sẽ vào động viên tôi giống vậy mà không biết khi nào Bình tỉnh dậy để chứng kiến khoảnh khắc này nữa.
Tôi lần này "vượt cạn" một mình thôi nhưng không sao miễn sao bé Súp ra đời an toàn,khoẻ mạnh là được.
Sinh thường nên tôi rặn đau lắm, rặn hoài rặn mãi cho đến khi bác sĩ kêu thấy đầu em bé rồi kêu tôi hít thở đều không rặn nữa. Mãi cho đến khi tôi nghe được tiếng khóc của Súp,lúc đó vừa vui vừa mệt cứ khóc rồi cười sau đó mắt tôi nhắm lại không biết gì nữa.
Lúc tôi tỉnh dậy là đã thấy mình ở phòng bệnh rồi,ba tôi thì bế Súp,mẹ thì ngồi kế bên tôi. Thấy tôi tỉnh, ba tôi liền đem Súp đặt bên tôi. Tôi nhìn ba mẹ,sau đó nhìn Súp. Khuôn mặt nhỏ nhỏ xinh xinh đang nhìn ba mẹ tôi cười,càng nhìn lại càng thấy giống ba nó ghê không giống tôi miết nào. Mẹ thấy vậy nói:
- Súp nãy giờ ngoan lắm đó, quấy khóc có xíu à. Ba mẹ ẫm dỗ nó nó mới hết khóc. Nãy giờ chắc nó nhớ mẹ lắm rồi đó.
Tôi còn mệt nên không nó gì mẹ. Cứ cười với ba mẹ rồi quay lại nhìn Súp tiếp.
Mẹ tôi nói tiếp:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play