6
Giấc ngủ này quá dài, trong sự mơ hồ của ý thức, dường như tôi đã quay về thời học cấp ba.
Tôi và Tống Thính Linh ngồi cùng bàn, thành tích của chúng tôi đều rất tốt, khi đó em ấy luôn tức giận bất bình nói em ấy mỗi đêm phải học đến một giờ sáng mới có thể đuổi kịp lượng kiến thức mà tôi học được mỗi ngày khi ngủ trong lớp.
Lúc đó đã là năm lớp mười hai, cảm xúc lo lắng của Tống Thính Linh ngày càng rõ ràng, tôi nhìn thấy em ấy không làm được bài tập mà xé rách cả bài thi, cuối cùng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Tôi bảo em ấy đi bệnh viện với tôi, nhưng em ấy luôn trốn tránh, thậm chí tan học cũng không muốn chờ tôi đi cùng.
Tôi không thể chịu đựng được nữa, cương quyết dẫn em ấy đến bệnh viện.
Khi bác sĩ nói em ấy bị trầm cảm mức độ trung bình, tôi cảm thấy cả trái tim mình như chìm xuống. Ánh mặt trời tươi sáng và rực rỡ như em ấy sao lại mắc phải trầm cảm được chứ.
Sau đó, tôi đặt toàn bộ tâm trí vào em ấy, buộc em ấy phải thư giãn học tập và điều trị bệnh cho tốt.
Lúc đó tôi thực sự không hiểu, thành tích hiện tại của em ấy đã có thể đậu vào một trường đại học rất tốt, tại sao phải cố gắng đến mức cơ thể không chống chịu nổi.
Lúc trước em ấy đã nói gì nhỉ?
“Nếu không quen biết cậu, có lẽ tớ cũng sẽ chấp nhận khả năng của mình chỉ đến mức này.”
“Nhưng Trình Duyên, tớ muốn sóng vai đồng hành cùng cậu, tớ muốn vào cùng một trường với cậu, cậu thông minh như vậy, tớ nhất định phải nỗ lực rất nhiều mới có thể song hành với thiên phú của cậu.”
Ngay lúc đó tôi cảm thấy người trước mắt quá tốt, cho nên tôi nhất định không thể phụ lòng em ấy, tôi muốn cưới em ấy, chúng tôi sẽ có một gia đình của riêng chúng tôi, tôi sau này nhất định phải cho em ấy một cuộc sống hạnh phúc nhất.
Sao lại đi đến tình trạng hiện tại nhỉ, lần đầu tiên tôi và Dương Thanh Thanh vào khách sạn tôi đã nghĩ gì nhỉ, sao lại quên mất, người tuyệt vời như vậy đã vì tôi mà hy sinh nhiều đến thế, tôi đã từng hứa với em ấy thế nào, sẽ không bao giờ bỏ rơi em ấy mà?
Khi tôi mơ màng tỉnh dậy, đã không phân biệt được mơ và thực nữa, tôi nhìn Tống Thính Linh trước mắt khóc đến sưng đỏ, ngẩng đầu xoa đầu em ấy: “Không sao, không đậu cũng không sao, anh sẽ không bỏ rơi em, chúng ta tốt nghiệp sẽ kết hôn...anh sẽ cưới em Tống Thính Linh, anh sẽ cưới em.”
Có lẽ là do bệnh AIDS mà lúc này cổ họng tôi đau như bị cắt, những âm thanh phát ra như bị xé rách.
Lúc này tôi nhận ra mình đã tỉnh lại.
Tống Thính Linh ở bên cạnh tôi khóc đến không thở nổi.
Em ấy nằm sấp trên giường bệnh, cơ thể run rẩy vì khóc, không biết là vì sự phản bội của tôi hay vì bệnh tình của tôi.
Tôi đưa tay xoa đầu em ấy, em ấy mới giật mình ngẩng đầu lên.
Đôi mắt nai ngấn nước nhìn chằm chằm vào tôi, như thể tôi sẽ biến mất ngay giây tiếp theo.
Tôi bị dáng vẻ của em ấy làm bật cười: “Anh vẫn còn sống đây.”
Em ấy cắn chặt môi, dò hỏi: “Anh biết mình bị bệnh không?”
Tôi im lặng một lúc, bản thân cũng không rõ mình đang nghĩ gì, có lẽ đang băn khoăn xem có nên nói cho em ấy biết người mà em ấy yêu thương bẩn thỉu đến thế nào không.
“Biết.”
Em ấy không tin, nắm chặt tay, dường như dùng hết sức mới nói ra được: “Vậy anh cũng biết đó là bệnh gì?”
Tôi gật đầu.
Em ấy nhắm mắt lại, rồi hỏi tiếp: “Sao lại bị bệnh đó?”
Phải nói thế nào đây?
Làm sao có thể nói ra được.
Dù tôi định không lừa gạt em ấy nữa, nhưng chuyện này làm sao có thể nói ra được?
Em ấy đơn thuần như vậy, ngay cả khi lén hôn em ấy cũng đỏ mặt rất lâu, chuyện này em ấy sao có thể chấp nhận được?
Tống Thính Linh nhìn tôi, trong mắt là khát vọng đối với sự thật, tôi biết em ấy đang chờ tôi nói, chờ tôi nói không phải vì chuyện đó mà mắc bệnh, có lẽ là do tai nạn, có lẽ, có lẽ...
Tôi biết, tôi tùy tiện bịa ra một lý do nào đó em ấy cũng sẽ tin.
Chỉ cần tôi nói dối.