1.

Con trai của tôi là bá tổng.

Ờ…

Bá tổng lớp mầm á.

Nguyên nhân là do tôi, năm 23 tuổi mang bầu thằng nhỏ, lỡ đọc hơi nhiều truyện tổng tài bá đạo.

Hậu quả bây giờ nó liên kết với hệ thống bá tổng.

Xui xẻo là, nó chỉ có bệnh bá tổng, không có mệnh bá tổng.

Con ơi là con, sao không kết nối với hệ thống nhà giàu chớ?

Bố mẹ con còn phải trả nợ tiền mua nhà thêm mười hai năm nữa nè!!!!

2.

Các bạn hỏi có con trai bá tổng là trải nghiệm gì á hả?

Đại khái thì giống chơi mở hộp mù (*) ấy, tôi mãi mãi không biết nó chứa gì trong cái đầu bé xinh đó.

(*) Hộp mù hay Blind Box là một hộp quà chứa một món đồ, thông tin hoặc dịch vụ bí ẩn. Người mua sẽ không biết mình nhận được gì. Những thứ bên trong hộp có thể rẻ hoặc đắt hơn số tiền mà họ đã bỏ ra để mua.

Nhớ lại, hôm qua tôi dẫn nó xuống vườn hoa trong tiểu khu chơi.

Tôi chu đáo thả nó trong hộp cát, nhìn nó yên tĩnh xây lâu đài cát.

Còn tôi móc hạt dưa đứng buôn dưa với chị em hàng xóm. Buôn từ thi từ ca phú đến triết học nhân sinh, lại từ triết học nhân sinh tới chăm sóc heo cái sau sinh, lại từ chuyện nuôi heo đến dự đoán con đường mới nào sắp được nối dài.

Cuối cùng lại bàn đến chuyện những thứ này có thành hiệu ứng cánh bướm, gây ảnh hưởng việc gia đình tầng trên có thi được vào Thanh Hoa hay không.

Haa, những ngày mẹ hiền con thảo tươi đẹp.

Nhưng biến cố nó ập đến như thế đấy.

Một cái bình nhựa in hình con bướm bay đến, đập bốp một cái làm đổ thành quả lao động nửa ngày của con trai tôi.

Chỉ thấy con trai tôi hít sâu một hơi, nghẹn giọng cười lạnh lùng.

Gương mặt non nớt lạnh đi, đôi mắt nheo lại, ngẩng đầu nhìn bác lao công gần sáu mươi tuổi.

- Cô gái kia, nếu như cô đang muốn chọc giận tôi, thì cô thành công rồi đấy.

- Trời lạnh rồi, cho Vương thị phá sản đi.

Bác lao công họ Vương.

Giọng nói của con trai tôi không to không nhỏ, vừa đủ để người lớn xung quanh nghe rõ ràng.

Mấy chị em đang lấy hạt dưa trong tay tôi khựng lại.

- Con trai của chị lúc nào cũng kiêu ngạo độc đoán thế à?

Tôi nhìn chằm chằm.

- Không, đó không phải con trai chị đâu. Bây giờ nó là Nữu Hỗ Lộc Ngạo Thiên. Không phải Vương thị phá sản mà là trái tim bé nhỏ của nó. Nó sắp hừ lạnh, sau đó…

- Mấy người nhìn trò cười đủ chưa, cẩn thận tôi cho tất cả mấy người…

Cái điệu bộ đứng trong đống cát, mắt hếch lên trời của con trai tôi quá là thuyết phục.

Tôi vội nhảy đến bịt miệng nó, ngắt ngang lời vàng tiếng ngọc, kéo nó gập người chín mươi độ, tiện tay cấu bắp đùi của mình nặn ra vài giọt nước mắt.

- Xin lỗi mọi người, con tôi có bệnh từ nhỏ.

Lúc tôi chạy thục mạng lôi nó về nhà, bá tổng vốn đang giãy dụa kịch liệt bỗng bình tĩnh lại.

Phải biết, trẻ con mà im lặng, chắc chắn đang bày trò.

Tôi nới lỏng tay, đặt nó xuống đất, nó đỏ mặt nghiêng đầu quay đi chỗ khác.

- Tôi muốn trên người cô dính mùi của tôi, cả đời không chạy thoát.

3, 2, 1…

Tầm mắt của tôi trôi xuống dưới.

Đệch!

3.

Buổi sáng, bá tổng thức giấc cùng tia nắng mặt trời đầu tiên, còn có một ly sữa bò chất lượng cao, được giữ ấm ở nhiệt độ 40. 72°C. Bên cạnh còn có người mẹ đẹp tựa thiên tiên, gọi nó dậy bằng giọng hát họa mi.

“Sông lớn chảy về đông.”

“Sao trời trông về Bắc Đẩu.”

“Nói đi là sẽ đi.” (1)

Tôi hát quên thân mình, con trai bá tổng yêu quý ngồi trên ghế trẻ em, một tay nâng phần má tròn xoay, thích thú nhìn tôi.

- Cô nhớ đấy, về sau chỉ có tôi có tư cách nghe cô hát.

Tôi biết ngay!

Tôi biết ngay mà!

Trên đời này ngoài chồng tôi, có người thứ hai hiểu được giọng hát tuyệt vời của tôi.

Mẹ sướng lắm luôn á!!!

- Mẹ nguyện dùng lễ nghi cao nhất của Puerto Rico cho con, thưởng thức đi hỡi tổng giám đốc bé nhỏ của mẹ. Đây là chai sữa được pha lúc 8 giờ 20.

Sau khi nhận bình sữa, con tôi cũng không nhấm nháp bữa sáng của mình luôn, mà giơ một tay lên, lắc nhẹ bình sữa dưới ánh nắng ban mai.

Ưu nhã nhìn sữa trong bình lắc lư.

Sau đó vặn nắp bình, đặt bình sữa dưới mũi hít hà.

Cuối cùng mới đóng nắp, mút vào.

- Hoàn hảo.

Gương mặt bụ bẫm của nó tràn đầy si mê ngây ngất.

Tôi gập người, vai run run.

Cười đến đau dạ dày.

Cái cảm giác nghi thức hài hước này.

Tôi đấm ngực dậm chân, tôi vò đầu bứt tai, tôi không khống chế được bản thân.

Nhưng thật sự, thật sự, THẬT SỰ, buồn cười chết đi được. Thử 𝘁hách 𝘁ìm 𝘁𝗋a𝑛g gốc, géc gô ~ T R 𝘶 M T R 𝖴 𝓨 E 𝑵.V𝑵 ~

4.

Bá tổng ưu tú cũng phải đi học.

Năm con trai lên bốn, tôi quyết định chọn một trường mẫu giáo chú trọng phát triển toàn diện cho trẻ nhỏ.

Trước lúc nó vào trường, tôi còn nhắc nó mãi, phải tém tém lại, tém tém lại, tém tém lại. Nhà trẻ là nơi tàng long ngọa hổ, sơ sẩy là đế quốc thương nghiệp của nó sẽ sụp đổ đấy. Cho dù chính tôi cũng không biết cái đế quốc với mức tăng trưởng tên lửa 50% mỗi ngày của nó ở phương trời nào.

Được cái nó bớt bớt lại thật.

Nhưng tôi không ngờ cẩn thận mấy cũng có sơ hở, ảnh hưởng thương mại.

Ai ngờ tình yêu của bá tổng nhà tôi lại đến nhanh vậy.

Ngày thứ nhất đi mẫu giáo, mọi thứ bình thường.

Ngày thứ hai đi mẫu giáo, thế giới bình yên.

Ngày thứ mười đi mẫu giáo, một cô bé mặc váy hồng, tóc tết đuôi sam hai bên xuất hạnh bên cạnh con trai tôi.

Tháng đầu tiên, cô bé kia hôn chụt lên cái má bánh bao của bá tổng nhà tôi, còn ném cho tôi một ánh mắt khiêu khích.

Giữa trưa hôm sau, tôi lấy lý do thăm bá tổng, hẹn con bé đến chỗ nhà đồ chơi của trường mẫu giáo.

Tôi móc một tờ năm đồng mới tinh trong ví ra.

- Trong tay cô có năm đồng, tách khỏi con trai cô ngay.

Con bé móc một tờ một trăm đồng mới tinh trong cái ví xinh xinh của mình ra.

- Cháu có một trăm đồng, cô ơi, bọn cháu yêu nhau thật lòng mà.

Đụng phải ván sắt rồi.

Người bình thường sẽ bỏ rơi con mình vì một trăm đồng sao?

Tất nhiên là không rồi.

Nhưng tôi thì có, không thể vì tình bỏ tiền được.

- Con trai của cô theo cháu, cô yên tâm, nhưng cô muốn biết cơ duyên nào để hai đứa được như bây giờ? Nói hết đi.

Ráng hồng nổi trên mặt cô bé, con bé cắn môi dưới, đôi mắt tròn như quả nho vụt sáng.

- Là con trai của cô nói, nhóc kia, em cho rằng mình chạy thoát sao?

5. [Góc nhìn của bố]

Tôi là bố của bá tổng, kiêm tổng giám đốc thường trú ở chi nhánh Indonesia của công ty.

Hai năm trước, vì nhanh chóng trả khoản nợ mua nhà mười hai năm, tôi chấp nhận lệnh công tác ba năm của công ty.

Năm nay là năm công tác cuối cùng, vợ tôi bỗng nói cho tôi biết là…

Con trai của tôi, biết yêu rồi.

Bên kia video, cô ấy đắp mặt nạ bùn rong biển, tay cầm mười cái nhẫn bảo thạch bằng nhựa.

Cô ấy nói, đó là quà ra mắt của con dâu tương lai.

Haha, cô ấy vẫn luôn như vậy.

Tôi thích nhất là bộ dạng mặc kệ người khác siêu đáng yêu này của cô ấy.

Khiến người ta rung động quá mà!

Ở góc video, tôi thấy cái đầu nhỏ đang thập thò của con trai, tôi mỉm cười:

- Con trai cưng à, có nhớ bố không?

- Tên kia, để ý ngôn từ!

Con trai của tôi lạnh lùng cất tiếng, ánh mắt bén ngót.

- Một tên đàn ông hơn ba mươi tuổi, cái bộ dạng vì lấy lòng phụ nữ mà đội khăn trùm đầu phim hoạt hình thật…

Lời chưa nói hết, vợ yêu của tôi đã ôm nó vào lòng, hai tay véo má nó.

- Áng ết…

Nó hàm hồ nói.

- Mẹ nói cho con biết, bố con làm mẹ vui, là bố tự nguyện. Mẹ con đang vui, bớt ăn nói linh tinh đi, lời nói của con bây giờ làm tình cảm mẹ con rạn nứt, cẩn thận mẹ mặc kệ cấm kỵ huyết thống, dùng tình yêu trừng phạt con đấy!

Tôi mỉm cười nhìn hai mẹ con đùa giỡn, sau đó vợ của tôi liếc nhìn điện thoại di động rồi sờ lên mặt nạ.

- A, mặt nạ của em khô rồi, chồng yêu tán gẫu với con trai đi, em đi rửa mặt, yêu anh nhiều nà ~.

Cô ấy bắn cho tôi một nụ hôn gió, quyến rũ hết nước chấm luôn.

- Biết rồi em yêu, anh cũng yêu em ~.

Lúc thể hiện tình cảm với cô ấy, tôi thấy mình như ngâm trong hũ mật vậy.

Cô ấy cười ngọt ngào, cúi đầu nhìn con trai.

- Còn nữa, con trai ngoan của mẹ này, nếu con dám ngắt điện thoại, mẹ sẽ tiết lộ chuyện con ba tuổi còn tè dầm, Con không muốn ngồi vào góc xấu hổ khi đang có sự nghiệp thành đâu, phải không?

Con trai bá tổng của tôi ấm ức:

- Người phụ nữ này, cô dám động vào vảy ngược của tôi, cô mà nói ra, tôi sẽ bỏ nhà đi đấy.

Vợ tôi cười tỏa nắng:

- Im đê, gọi là mẹ, thằng nhóc hỗn yêu quý của mẹ.

Ahhh, càng ngày tôi càng yêu cô ấy.

Đối thoại của hai người đàn ông luôn bắt đầu bằng im lặng.

Trước hai phút năm mươi chín giây, tôi quyết định chấm dứt sự căng thẳng này trước.

- Aizz, con trai cưng, chuyện lúc nãy con muốn nói không phải chuyện này hả?

- Hừ, cũng không quá ngu mà.

Tôi siết chặt nắm tay.

- Tôi với người phụ nữ kia không có quan hệ gì, hôm đó bọn tôi đang chơi bóng né, mà toàn trường chỉ có nhỏ đó đứng im như cọc gỗ.

Tôi ngạc nhiên nói:

- Ôi, con trai cưng à, con định từ hôn đó hả. Đàn ông tốt không chối bỏ trách nhiệm, hơn nữa mẹ con cũng nhận lễ hỏi rồi.

Con trai bá tổng ngửa đầu đúng bốn mươi lăm độ, nước mắt bướng bỉnh từ khóe mắt chảy xuống.

- Nên hai người định đem tình yêu của tôi ra đặt cược hả?

Tất nhiên là một cặp bố mẹ hiện đại, bọn tôi không ép uổng bá tổng.

Hôm sau, vợ tôi hớn hở mang nhẫn đi trả hết.

Cũng không biết cô ấy nói gì, nói chung cô bé kia bướng bỉnh cúi đầu trước mặt bá tổng nhà chúng tôi, gằn giọng nói rằng không thèm đối tượng bằng tuổi, rặt một đám con nít.

Tôi vui vẻ xé lịch, chỉ còn 7, 8 ngày nữa là có thể về nhà đoàn viên rồi.

6.

Bệnh chung của bá tổng là gì?

Là nói một đằng làm một nẻo.

Tôi đang làm bộ móng mới ở tiệm nail, con trai bá tổng của tôi mượn điện thoại của giáo viên trong trường mẫu giáo để gọi, nghe một hồi tôi đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Thằng bé muốn chứng minh bản thân với con dâu cũ.

Ừ, được đấy, tôi nghe được mùi dốc lòng theo đuổi vợ.

- 3 phút, tôi muốn ghi danh vào chương trình diễn viên nhí.

- Một tiếng, nhanh hơn nữa thì không được.

- Nửa tiếng, đây là giới hạn cuối cùng của tôi.

- Dưới gầm giường của tôi có lọ tiền tiết kiệm, đựng tiền ông nội mừng tuổi.

- Được rồi, không vấn đề gì hết, báo danh thi phải không. Mẹ sẽ thỏa mãn tâm nguyện của con ngay lập tức.

Tôi google giải diễn viên nhí này, kiểm tra tính chính quy của giải đấu, phát hiện trừ sắp hết hạn đăng ký thì không có vấn đề gì.

Chẳng trách con trai tôi sốt ruột thế.

Tôi lập tức gửi hết sơ yếu lý lịch của trong nửa tiếng.

Vì để con trai cưng không thiệt người ta, mỗi năm tôi đều cập nhật sơ yếu lý lịch cho nó.

Tuyệt đối không phải vì lúc trẻ tôi đu idol, từng ước sinh được đứa con làm minh tinh đâu.

Có một người mẹ chăm chỉ như tôi là phúc phận của nó đấy.

Buổi chiều tôi đến xem địa điểm thi đấu, không may lúc về lại tắc đường.

Buổi tối lúc đến đón con, thằng bé đang đứng chờ tôi trước cổng trường mẫu giáo, dáng người nho nhỏ, ánh mắt kiên nghị.

- Người phụ nữ kia, cô đến muộn một tiếng bốn phút ba mươi giây so với bình thường đấy. Bây giờ tôi ra lệnh, cô bế tôi về nhà.

Thằng bé giang hai tay.

Tim tôi mềm nhũn.

Nó ngại làm nũng, nhưng trò này hiệu quả.

Tôi không để ý một cái là dính chưởng liền.

Nhưng hình như tôi đánh giá hơi cao năng lực của mình, vừa bế nó lên đi vài bước, eo tôi đã sụm luôn rồi.

Tôi quỳ xuống ôm eo, con trai cưng của tôi ngã vỡ đầu.

Hai người chúng tôi đồng loạt nhìn thấy ánh mắt khiếp hãi của hiệu trưởng trường mẫu giáo.

Hiệu trưởng lập tức chạy đến định đỡ tôi.

- Ai cho ông lá gan đụng vào…

Tôi vội dùng tay bịt miệng bá tổng lại.

- Hiệu trưởng, nhờ thầy gọi xe cứu thương giúp chúng tôi với.

(1) Hảo hán ca, OST của phim Thủy Hử cũ. Đọc đến đoạn này tự dưng trong đầu bật tiếng hát.

Tào phớ cho thêm nhiều vào.

Ăn thêm vài thìa rồi mai trả tiền à!!!

Đây là bản Đồng nghe hồi nhỏ á, bây giờ không nhớ lắm nhưng cứ nhạc lên là hát =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play