"Trả lại con của cho tôi!" Thân thể mảnh khảnh của Bạch Tích Ngưng run rẩy: "Van xin các người, đừng làm khó dễ cô nhi quả phụ chúng tôi mà... ”

Giọng cô tràn ngập thiết tha van nài.

“Ha ha” Người đàn ông cười khinh: “Bạch tiểu thư, tôi chẳng thể nào quyết định được chuyện thả bọn nhỏ ra đâu, mọi chuyện đều do ngài Long định đoạt."

"Một trăm vạn....Tôi lập tức đưa cho các người một trăm vạn! Dù có đập nồi bán sắc cũng sẽ đưa đủ cho các người, van xin các người đừng làm hại đến con của tôi."

Bạch Tích Ngưng đau khổ cầu xin, lê hoa đái vũ, quỳ xuống tại chỗ.

"Bạch tiểu thư, thứ ngài Long muốn không phải là một trăm vạn, mà là cô đói"

“Cô đi với chúng tôi. Chỉ cần làm cho ngài Long vui vẻ, biết đâu ngài Long sẽ để hai đứa con của cô đi?”

"Nếu không, những kẻ thô lỗ như chúng tôi cũng chẳng dám đảm bảo có thể để hai đứa trẻ đó an toàn được hay. không đâu!"

"Bạch tiểu thư, đi thôi nào."

Thân thể mảnh khảnh của Bạch Tích Ngưng run lên: "Tôi... Chỉ cần tôi đi, Long Gia sẽ thả con tôi đi? Được, tôi đi, tôi đi!"

Trong lòng cô có chút thê lương.

Mặc dù cô biết răng trước đây mình chắc chắn đã không làm được điều gì tốt đẹp, nhưng..

Phụ nữ yếu đuối, nhưng người làm mẹ chắc chắn mạnh mẽ!

Chỉ cần hai đứa con của cô không sao, cô sẵn sàng làm bất cứ điều gì!

Bởi vì hai đứa con của cô chính là báu vật quý giá nhất trên đời của cô!

“Đi thôi” Người đàn ông cười khúc khích.

Tiêu Tử Ninh đi tới nhà trẻ nhưng không thấy Bạch Tích Ngưng đâu.

Anh điên cuồng gọi điện cho Bạch Tích Ngưng.

Tuy nhiên, một, hai, ba lần....Đều bị ngắt máy!

Trong lúc nhất thời, trong lòng anh như bị lửa đốt!

Mà lúc này Bạch Tích Ngưng cũng vô cùng bối rối, nhìn những cuộc điện thoại liên tục gọi đến... trong lòng cô cảm thấy khó chịu vô cùng!

Nhưng cô không dám trả lời!

Làm sao Tiêu Tử Ninh có thể chiến đấu chống lại một tên xã hội đen như Long Gia?

Lưu manh?

Nếu anh biết lúc này bọn nhỏ đang ở trong tay Long Gia....Chắc chắc Tiêu Tử Ninh sẽ liều mạng tới đây.

Anh sẽ bị liên lụy!

Cô không muốn nhìn thấy Tiêu Tử Ninh bị phế bỏ... Rốt cuộc, cô vẫn phải chiến đấu một mình! "Không có chuyện gì đâu, đừng tìm tôi nữa."

Cô gửi tin nhắn rồi tắt điện thoại, từ lúc đi theo người đàn ông đó, cô đã mơ hồ đoán được số mệnh của mình...

Sau khi nhận được tin nhắn, đôi mắt của Tiêu Tử Ninh trừng lớn, anh đã nhận thấy có gì đó không ổn.

Giọng điệu như thế làm sao ổn được?

Tiêu Phượng nhắc nhở: “Nếu tiên sinh lo lắng, thì cứ kêu người đi điều tra xem sao đi!"

Hai mắt đỏ bừng, lập tức bấm số điện thoại: "Ngay bây. giờ, lập tức điều động toàn bộ lực lượng cả Phong Thành điều tra cho tôi!"

“Điều tra! Lập tức điều tra tung tích của Tích Ngưng và hai đứa nhỏ cho tôi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play