Cám Dỗ

Chương 4


1 tháng


Khi Chu Dung Thâm tỉnh lại từ trong giấc mơ thì đã là bốn giờ sáng.

Đây là phòng cưới của hắn và Tiết Uyển. Ngày Tiết uyển rời đi, Bắc Kinh bước vào mùa đông.

Lúc này, đợt tuyết thứ hai đã rơi. Vừa rồi trong mộng, Chu Dung Thâm mơ thấy Tần Tang.

Tần Tang đỏ mắt hỏi hắn: "Chu Dung Thâm, anh sắp quên em sao?"

“Anh đã yêu Tiết Uyển rồi à?”

Hắn từ từ ngồi dậy cho đến khi cảm xúc bình tĩnh lại.

Kỳ thực hắn đã sớm biết Tần Tang chết chỉ là ngoài ý muốn, Tiết Uyển vô tội.

Có lẽ trong tiềm thức hắn đã đoán trước được mình sẽ bị Tiết Uyển thu hút.

Đó là lý do tại sao hắn lại cư xử vô lý như vậy, muốn bóp nát tất cả từ trong trứng nước.

Nhưng mọi chuyện cuối cùng đã đi chệch khỏi tầm kiểm soát.

Ai không giao động trước một người phụ nữ như Tiết Uyển, ngay cả những người bạn xung quanh hắn, thậm chí cả Phó Hàn Thanh.

Đã hơn một lần cậu ta nói rằng hắn nên quên Tần Tang và dành thời gian cho Tiết uyển. Thực ra hắn cũng muốn có một cuộc sống tốt đẹp với cô.

Nhưng khi hắn nảy ra ý nghĩ này, trong lòng Tiết Uyển đã bị bao phủ bởi một lớp băng không thể tan.

Cô vẫn chăm sóc hắn khi hắn say rượu về nhà. Nhưng cô sẽ tránh sự đụng chạm của hắn mà không để lại bất kỳ dấu vết nào. Cô không để hắn hôn hay ở cùng phòng với hắn.

Cô thậm chí còn mỉm cười dịu dàng hỏi hắn có muốn gọi cho bạn tình không.

Cứ như vậy, Tiết Uyển, người luôn dễ tính, cuối cùng đã phá nát ảnh cưới của họ.

Ký đơn ly hôn bỏ nhà ra đi.

Chu Dung Thâm nhận thấy mình ngày càng mất kiểm soát và có điều gì đó không ổn.

Hắn bắt đầu mất tập trung trong những buổi tụ tập bạn bè.

Hắn bắt đầu cảm thấy khó chịu với đồ ăn và đồ đạc trong nhà. Rõ ràng mọi chuyện vẫn trật tự như lúc Tiết Uyển ở nhà.

Những người hầu và bảo mẫu đều làm theo sự hướng dẫn của Tiết uyển.

Nhưng mọi thứ đều không ổn.

Sự kết hợp giữa áo sơ mi và cà vạt luôn không đạt yêu cầu.

Độ ẩm và nhiệt độ trong phòng chưa bao giờ dễ chịu như khi cô ở nhà.

Hắn thậm chí còn quên mất bộ quần áo mà Tiết uyển đã chuẩn bị cho hắn khi tuyết rơi ở Bắc Kinh những năm trước.

Đến mức hắn đã bị cảm hai lần liên tiếp.

Khi hắn bị sốt, nước mật ong ở nhiệt độ vừa phải sẽ không còn được đưa vào miệng hắn nữa.

Không ai thức chăm sóc cho hắn cả đêm.

Những người trong bếp cũng không biết rằng khi ốm hắn không có cảm giác thèm ăn. Mọi thứ đều không đạt yêu cầu.

Điều này khiến bệnh tình của Chu Dung Thâm tái phát gần một tuần rồi mới dần bình phục.

Và điều đầu tiên hắn làm sau khi tình trạng được cải thiện là nhờ trợ lý kiểm tra nơi ở của Tiết Xung, hắn biết Tiết Xung chính là người Tiết Uyển quan tâm nhất.

Chỉ cần hắn đối xử tốt với Tiết Xung, một người phụ nữ thông minh như Tiết Uyển nên hiểu rằng hắn đang cúi đầu trước cô. Cô nên thuận theo bậc thang đó đi xuống.

***

Studio tôi thuê nằm ngay bên dưới tòa nhà văn phòng nơi đặt trụ sở của Công ty Tập đoàn Trần thị. Người thuê nhà trước đây đã mở một xưởng thiết kế.

Vì vậy, chỉ cần điều chỉnh đơn giản những món đồ nội thất mềm mại là có thể đưa vào sử dụng một cách nhanh chóng. Studio không lớn, thậm chí còn hơi thô sơ. Trần Tấn Hiền không hài lòng lắm nhưng tôi nhất quyết đòi thuê. Tôi không muốn nợ anh ấy quá nhiều tiền.

Mối quan hệ giữa chúng tôi sau khi trở về từ bãi biển. Có vẻ như nó đã bắt đầu đi chệch khỏi con đường mà tôi dự định ban đầu. Nhưng điều này càng xảy ra, tôi càng muốn trở nên độc lập về tài chính. Sau khi studio mở cửa kinh doanh, tôi đã có được công việc kinh doanh đầu tiên.

Tân Nguyện cũng là người bạn đồng tính đầu tiên tôi gặp sau khi đến Hải Thành cùng Trần Tấn Hiền. Cô ấy sắp đính hôn và tất cả trang phục đều đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Nhưng có lẽ cô ấy muốn giúp đỡ việc kinh doanh của tôi nên đã đặt từ chỗ tôi một bộ sườn xám.

Cô ấy sẽ mặc nó trong bữa tối đính hôn của mình.

Tôi rất coi trọng công việc kinh doanh đầu tiên. Soạn thảo, vẽ, soát lỗi, chọn vải, chỉ, cúc, phụ kiện, tất cả đều tự mình làm.

Đến nỗi tôi thường phải làm thêm giờ suốt đêm. Nhưng bận rộn khiến tôi cảm thấy thỏa mãn và hạnh phúc.

Chỉ có Trần Tấn Hiền càng ngày càng buồn bực. Phải đến một giờ sáng.

Khi Trần Tấn Hiền lái xe đến đón tôi, tôi cuối cùng đã không thể chịu đựng được nữa.

"Uyển Uyển, em có cảm thấy quầng thâm dưới mắt gần đây hơi nặng không? Thức khuya nhiều, dưới cằm còn mọc mụn nữa.”

Khi anh nói điều này, tôi nhìn kỹ vào gương.

Trông tôi có vẻ hơi hốc hác.

“Ngày đính hôn của Tân Nguyện sắp đến rồi, em sợ không kịp nên phải tăng ca.”

“Khi sườn xám của Tân Nguyện làm xong, studio tuyển người thì sẽ không bận rộn như vậy nữa.”

Vừa lái xe, Trần Tấn Hiền vừa liếc nhìn tôi: “Vậy gần đây em thấy anh có thay đổi gì không?”

Tôi nghiêm túc nhìn anh, anh vẫn đẹp trai, sống mũi cao, đường nét sâu.

Bởi vì chờ đợi quá lâu, trên cằm Tấn Hiền đã xuất hiện râu xanh nhạt, tăng thêm sự nam tính.

Vì vậy, sau khi nhìn chằm chằm vào anh ấy một lúc, tôi cảm thấy xấu hổ không thể giải thích được.

"Dường như không có gì thay đổi, vẫn như cũ."

Trần Tấn Hiền điều khiển vô lăng bằng một tay, nhưng tay kia lại giữ tay tôi.

"Tiết Uyển, em không thấy sự bất mãn hiện rõ trên mặt anh sao? Còn gì tuyệt vọng hơn việc bị người phụ nữ của mình phớt lờ?”

Khi anh nói điều này, giọng anh có chút trầm xuống.

Không gian bên trong xe chật hẹp, những cảm giác ấm áp mơ hồ càng tăng lên nhanh chóng. Tôi cảm thấy má mình hơi nóng, muốn rút tay ra nhưng bị anh giữ chặt hơn: “Tối nay em có ở lại qua đêm không?”

Hai má nóng bừng, tôi không khỏi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Một chiếc Bentley màu đen phóng vụt qua, trông quen quen đến khó hiểu.

Nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong giây lát.

Làm sao một người kiêu ngạo và tự phụ như Chu Dung Thâm lại có thể đến Hải Thành?

"Uyển Uyển?" Giọng nói của Trần Tấn Hiền có chút ủy khuất. Tôi nghĩ dạo này anh thực sự đáng thương.

Vốn dĩ anh đã rất bận rộn với công việc riêng của mình.

Nhưng dù có mệt mỏi vì xã giao hay làm thêm giờ, anh cũng sẽ đích thân đón tôi tan sở. Anh còn dậy sớm để nấu bữa sáng, đánh thức tôi dậy. Hết một ngày làm việc, đêm khuya lại đến đón tôi.

Tôi nắm lấy bàn tay anh, hôn lên những khớp xương rõ ràng kia.

Nhưng tôi không ngờ rằng hành động này đã khiến cơ thể anh có biến hoá. Nơi nào đó đang ngóc đầu hưng phấn.

Má tôi nóng bừng, tôi vội vàng quay đầu mở cửa sổ.

Những cơn gió mát thổi vào, mang theo vài bông tuyết rơi trên mặt tôi. Tôi nghe thấy giọng nói của chính mình, trầm thấp nhưng đầy quan tâm: “Tuyết rơi rồi, tối nay đừng về, ở lại chỗ em qua đêm đi.”

Căn hộ thuê rất nhỏ, Trần Tấn Hiền cũng không hài lòng. Tôi biết anh luôn muốn đón tôi đến ở cùng anh, nhưng tôi viện đủ loại lý do từ chối.

Cuối cùng, vì không muốn tranh cãi với tôi cho nên anh đành phải thoả hiệp.

“Vậy cảm ơn Tiết tiểu thư đã thu nhận.” Trần Tấn Hiền nở nụ cười. Anh nắm tay tôi, đưa lên môi và hôn tôi thật sâu.

***

Xe của Chu Dung Thâm phóng nhanh trên con đường đầy tuyết. Nơi hắn đi qua cuốn sương tuyết bay mù mịt. Con phố dài đầy màu sắc vẫn tấp nập xe cộ qua lại. Đây là một kiểu thịnh vượng khác với Bắc Kinh.

Tiết Xung hiện được đưa vào bệnh viện phục hồi chức năng tư nhân tốt nhất ở Hải Thành.

Người ta nói rằng Tiết Uyển vừa mở studio thiết kế của riêng mình.

Hắn vẫn còn nhớ Tiết uyển chơi violin rất hay và được mọi người khen ngợi về tài vẽ tranh.

Hắn nghĩ giờ đây cô không còn phải lo lắng về tiền bạc nữa, cô sẽ lại chọn làm một thiếu nữ lãng mạn.

Nhưng hắn không bao giờ ngờ rằng cô sẽ thuê một cửa hàng rộng chưa đầy 50 mét vuông và tận tâm làm công việc kinh doanh nhỏ của mình.

Hơn nữa, hắn không ngờ rằng môi trường căn hộ cô thuê hiện tại chỉ ở mức tầm thường. Có vẻ như người đàn ông đã giúp đỡ cô không quá coi trọng cô.

Nghĩ đến những điều này, Chu Dung Thâm cảm thấy trái tim như đang sôi trong dầu đã bình tĩnh lại một chút. Nhưng hắn không biết.

Khoảnh khắc bình yên ngắn ngủi này sẽ biến thành những mảnh vụn lố bịch hai mươi phút sau.

***

Vừa bước vào cửa, tôi vừa cởi áo khoác ra, Trần Tấn Hiền liền ép tôi vào sau cửa.

Dưới lớp áo khoác, tôi đang mặc một chiếc sườn xám màu đỏ thẫm. Trần Tấn Hiền đặc biệt thích tôi mặc sườn xám.

Mỗi lần tôi mặc một bộ sườn xám sang trọng, anh ấy lại phát điên. Tối nay cũng không ngoại lệ.

"Uyển Uyển..."

Khi anh hôn tôi, hơi thở anh dần trở nên nóng bỏng,

Đôi bàn tay khỏe khoắn nắm lấy eo tôi qua lớp vải sườn xám mỏng manh. Anh ấy muốn tôi gần gũi đến mức cả hai như dính chặt lấy nhau.

"Em còn chưa tắm..." Tôi cố đẩy anh ra nhưng vô ích.

“Cùng tắm đi.”

“Trần Tấn Hiền!” Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận đấm anh một quyền. Nhưng tất cả những gì tôi nhận được là một vài tiếng cười sâu sắc từ người đàn ông đó.

Điều tệ hơn nữa là khi hôn tôi, anh ấy đã dùng một tay xé toạc bộ sườn xám mới của tôi.

"Trần Tấn Hiền!!!”

Tôi tức giận đến mức cắn anh, chiếc váy này vừa mặc vào người tôi rất thích.

“Anh sẽ mua cho em thêm một trăm bộ nữa, được không?”

Chiếc sườn xám bị xé toạc, anh vẫn không chịu thua, chiếc váy lót bên trong nhanh chóng biến thành nhiều mảnh vải rách nát.

Nó vướng vào áo sơ mi và cà vạt của anh rồi rơi xuống sàn.

Khi chuông cửa reo liên tục. Trần Tấn Hiền vẫn chưa hài lòng.

Và tôi gần như sụp đổ.

Tôi không biết là ai nhưng người này có vẻ rất sốt ruột, bấm chuông cửa một cách điên cuồng.. Tôi đẩy anh, giục anh đi xem có chuyện gì không.

Anh lại ôm tôi hôn thật mạnh rồi xuống giường với vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên mặc bộ đồ ngủ rồi bước ra ngoài.

Qua mắt mèo, Trần Tấn Hiền chỉ liếc nhìn đã nhận ra Chu Dung Thâm.

Nhưng anh cố tình giả vờ như không biết hắn và mở cửa. Chu Dung Thâm có lẽ đã uống rất nhiều rượu.

Nếu không, hắn không có can đảm để đối diện với cô, còn có ý định khuyên cô về nhà.

Cửa vừa mở ra, Chu Dung Thâm dập điếu thuốc đang cháy: "Tiết Uyển, nếu em muốn tiền, tôi sẽ đưa cho em….”

Từ giờ trở đi, tất cả tiền của tôi đều là của em.

Tôi không ký giấy ly hôn.

Tôi sẽ không để em rời khỏi nhà.

Chúng ta không ly hôn, chúng ta sẽ sống tốt.

Trên đường đến đây, hắn đã suy nghĩ rất lâu về những lời đó.

Cuối cùng, hắn vẫn không thể bày tỏ được.

Nhưng những gì thốt ra từ miệng hắn là những lời tổn thương mà hắn đã nói suốt ba năm.

Nhưng Chu Dung Thâm thậm chí còn không có thời gian để hối hận về cách cư xử của mình. Bởi vì người mở cửa không phải Tiết Uyển.

Là một người đàn ông xa lạ.

Chu Dung Thâm bị sốc khi nhìn thấy Trần Tấn Hiền.

Lúc này anh đang cởi trần, trên eo quấn một chiếc khăn lỏng lẻo.

Vài vết cào mới trên vòng eo và phần bụng săn chắc của anh. Vào lúc đó, cảm xúc của hắn đột nhiên sụp đổ.

“Anh là ai? Tại sao anh ở đây? Tiết Uyển đâu?”

Đôi mắt của Chu Dung Thâm đỏ ngầu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play