Cám Dỗ

Chương 2


1 tháng


Đầu mùa đông ở Bắc Kinh rất lạnh, tôi thắt chặt áo khoác và mua một chai rượu nhỏ ở cửa hàng tiện lợi.

Sau đó ghé vào một quán ven đường. Gần như toàn bộ số tiền tôi có đều được gửi vào tài khoản của bệnh viện. Bây giờ tôi đã gom hết tiền rồi, tôi chỉ còn lại 300 tệ.

Để không chết cóng trên đường phố, trước tiên tôi phải tìm một khách sạn nhỏ để qua đêm. Tôi đang lướt điện thoại tìm khách sạn giá rẻ thì  một giọng nam đột nhiên vang lên bên cạnh tôi: “Ngồi cùng bàn có tiện không?”

Tôi không ngẩng đầu lên: “Được.”

Người đàn ông ngồi xuống cạnh tôi và thứ đầu tiên khiến tôi chú ý là chiếc áo khoác tinh xảo và đắt tiền của anh ta.

Tôi hơi ngạc nhiên, rồi ngước lên nhìn người đàn ông.

Và người kia cũng đang nhìn chằm chằm tôi.

Tôi không khỏi cau mày, nhưng ánh mắt của Trần Tấn Hiền lại càng lúc càng nóng bỏng.

Bị bệnh sao? Nói cho anh biết, an ninh công cộng ở Bắc Kinh rất tốt đó. Đừng cố khiêu chiến pháp luật.

Tôi cất điện thoại, đứng dậy, thu dọn vali rồi rời đi. Trần Tấn Hiền cũng đứng lên: "Muộn như vậy rồi em muốn đi đâu?"

"Tôi nghĩ những khách sạn em vừa xem quá rẻ và không an toàn. Tôi đặt khách sạn cho em trước nhé?"

Tôi không trả lời mà bước nhanh hơn.

"Này, đi đường cẩn thận, nhìn xe."

Một chiếc ô tô chạy với tốc độ cao lao qua, Trần Tấn Hiền nắm lấy cổ tay tôi và kéo tôi lại.

Nhưng tôi hất mạnh tay anh ra: “Anh muốn làm cái quái gì vậy?”

“Tôi chỉ muốn giúp đỡ em như một người bạn thôi."

“Anh tốt bụng đến vậy à? Muốn giúp tôi hay ngủ với tôi?”

Tôi không khỏi bật cười: “Trần Tấn Hiền, tôi biết, trước kia tôi cự tuyệt anh, và hiện tại anh muốn trả thù tôi…”

“Trả thù em?”

Đôi mắt luôn mang nụ cười thản nhiên của Trần Tấn Hiền dần dần mất đi nụ cười: "Đây có phải là cách em hình dung về tôi không?"

"Không phải sao?"

Gió lạnh khiến bụng tôi khó chịu, tôi không khỏi cúi xuống và nôn mửa.

Các cơ quan nội tạng của tôi đều khó chịu và đau đớn, đến khi hết cơn nôn mửa, toàn bộ cơ thể tôi như sụp đổ, tôi cảm giác mình rất yếu ớt.

Không thể đứng tiếp được.

Trần Tấn Hiền vỗ lưng tôi và lau bằng khăn giấy. Quần và giày của anh bị tôi làm bẩn, nhưng anh ấy không hề để ý đến. Tôi ngồi xổm trên mặt đất không khỏi khóc: “Sao anh lại đến chê cười tôi?”

"Sao ai cũng muốn xem trò hề của tôi thế này?

"Không có ai là người tốt cả, thế giới này làm sao vậy?"

Cảm xúc vỡ òa, sự mạnh mẽ cuối cùng của tôi không duy trì nổi nữa.

"Tiết Uyển."

Trần Tấn Hiền vuốt ve lưng của tôi, thanh âm trầm thấp nhưng nghiêm túc, "Tôi không đến để cười nhạo em. Và tôi cũng chưa bao giờ muốn bắt nạt em."

"Tôi vừa về nước, nghe được một chút chuyện của em, suy cho cùng cũng do tình cảm không thể buông bỏ. Em rời khỏi Chu gia, tôi yên lặng đi theo em, vì sợ tâm trạng em không tốt sẽ xảy ra chuyện."

"Nếu em không muốn nhìn mặt tôi thì tôi sẽ liên hệ với bạn bè của em..."

“Tôi không có bạn bè.”

“Sau khi anh trai xảy ra chuyện, tôi không còn bạn bè.”

Trần Tấn Hiền im lặng một lúc rồi lại nói: "Vậy... tôi có nên liên lạc với chồng em để đón em không?"

"Chúng tôi đã ly dị. Tôi đã ký đơn ly hôn và rời khỏi nhà.” Tôi cười khổ, lảo đảo đứng dậy.

"Anh ấy nói đúng, ba năm qua tôi đã tiêu rất nhiều tiền của anh ấy."

"Chính là vậy, dù bị đối xử không thiếu tôn trọng, cũng xem như cách để trả nợ. Không ai nợ ai nữa."

"Em vẫn thích anh ta chứ?"

Tôi giật mình, sau đó lắc đầu: “Tôi không thích anh ta nữa, đã lâu rồi tôi không còn thích nữa, Trần Tấn Hiền, tôi không rẻ mạt như vậy.”

"Vậy... Tiết Uyển, em có thể thử thích tôi không?"

Tôi ngạc nhiên quay lại nhìn Trần Tấn Hiền: "Anh không ghét tôi sao?"

Khi tôi từ chối anh, thái độ của tôi rất tệ.

Trần Tấn Hiền lắc đầu, mấy năm nay, anh đã không còn là thanh niên cuồng nhiệt liều lĩnh nữa.

Thời gian đã rèn luyện anh trở nên điềm tĩnh và phong độ hơn, phong thái đó thậm chí khiến Chu Dung Thâm phai mờ.

"Tôi vốn muốn hận em, nhưng cuối cùng vẫn là không buông tay được."

Trần Tấn Hiền bước về phía tôi một bước: "Tiết Uyển, em có muốn thử với tôi không?"

Có lẽ vì sự im lặng của tôi khiến anh mất tự tin.

Anh nói: “Cho dù chỉ là trút giận và chơi đùa với tôi cũng không sao cả”.

Trong mắt anh chứa ý cười, như thể đang cợt nhả.

Tuy nhiên ánh sáng trong mắt anh khiến tôi chợt không dám nhìn thẳng.

"Trước trở về khách sạn đi, sắc mặt của em không ổn, về trước nghỉ ngơi đi."

Trần Tấn Hiền cầm lấy vali của tôi: "Đi theo tôi nào, coi chừng ngã."

***

Sau khi trở lại khách sạn và ổn định chỗ ở cho tôi, Trần Tấn Hiền chuẩn bị rời đi.

Lúc đó tôi đã tắm nước nóng, cả người thoải mái và thay một chiếc váy ngủ mềm mại. Ngay cả mái tóc dài của tôi cũng được anh kiên nhẫn sấy khô.

Khi anh ấy đi tới cửa phòng, tôi đột nhiên gọi anh ấy: "Trần Tấn Hiền."

Khoảnh khắc anh quay lại nhìn tôi, tôi kiễng chân lên và quàng tay qua cổ anh, ngẩng mặt lên và hôn anh.

Lần đầu tiên tôi hôn Chu Dung Thâm, hắn nói tôi giống một khúc gỗ, không có chút thú vị nào.

Tôi đẩy hắn ra và bỏ đi.

Nhưng bây giờ tôi đã học được cách hôn, nhưng đó là với một người đàn ông mà tôi chưa bao giờ tưởng tượng đến.

Vừa mở miệng, Trần Tấn Hiền bỗng nhiên đảo khách thành chủ.

Lòng bàn tay nóng hổi của anh ôm chặt lấy eo tôi, anh lật người tôi lại, ấn tôi vào sau cửa.

Khi nụ hôn độc đoán và mạnh mẽ rơi xuống, nước mắt chậm rãi chảy ra từ khóe mắt tôi.

"Tiết Uyển, đừng khóc."

Trần Tấn Hiền ôm tôi thật chặt, khiến tôi không nhìn thấy sự mơ hồ trong mắt anh: "Khi em khóc, anh sẽ mất kiểm soát. Cho dù em đang đùa giỡn với anh, anh cũng cam tâm tình nguyện."

Đêm rất yên tĩnh. Đang là đầu đông mà không biết ở đâu còn lác đác mùi hoa quế.

Những bông hoa quế thơm ngọt như hạt gạo trôi vào giữa hồ, tạo nên những gợn sóng. Phảng phất và ngấm vào lòng người.

Trần Tấn Hiền vô cùng bàng hoàng trước sự việc bất ngờ mà anh chưa bao giờ dám tưởng tượng. Những sợi chỉ dày đặc trói chặt trái tim anh, thấm vào máu thịt. Cảm giác chấn động rồi tê dại.

Anh ôm cứ ôm chặt lấy tôi như thế.

Mặt anh vùi vào một bên cổ tôi, hốc mắt tôi lặng lẽ nóng lên.

"Tiết Uyển." Anh ôm chặt lấy tôi như muốn cơ thể cả hai khảm vào nhau.

Nhưng cuối cùng anh chỉ run giọng hỏi bên tai tôi: “Còn đau không?”

Tiết Uyển vẫn đang khóc.

Trần Tấn Hiền lại hôn lên đôi mi ướt đẫm của tôi: "Vậy anh ra ngoài... em đừng khóc nữa được không?"

Tôi lắc đầu, ôm chặt eo anh.

Lúc này, Trần Tấn Hiền không khỏi nghĩ tới, nếu tôi muốn mạng của anh, anh nhất định không chút do dự giao ra!

***

Tại câu lạc bộ Tiểu Kim Sơn.

Giữa lúc bầu không khí đang nóng lên, Chu Dung Thâm đột nhiên đánh rơi bài trên tay: “Các cậu chơi đi, tôi ra ngoài hít thở không khí."

Hứa Ninh sửng sốt một chút, vội vàng đứng dậy đi theo hắn. Chu Dung Thâm lạnh lùng nói: “Đừng đi theo.”

Hắn cầm lấy điếu thuốc đi lên sân thượng châm lửa. Khi mở khóa điện thoại một lần nữa. Tiết Uyển không có thông tin tức gì.

Ngay cả thẻ hắn đưa cho cô để dùng ở nhà cũng không biến động.

Chu Dung Thâm sau đó nhớ ra rằng sau ba năm kết hôn, cô chỉ xin tiền hắn ba lần.

Lần đầu tiên, là một năm sau vụ tai nạn ở Tiết gia, anh trai của cô bị thương nặng. Cô đã cạn sạch tiền tiết kiệm và vẫn không thể kiếm đủ tiền.

Lần thứ hai, anh trai không thể chấp nhận sự thật hai chi dưới của mình bị liệt nên đã tự sát, suýt chút nữa không cứu được.

Lần thứ ba, lần cuối cùng cô đến Tiểu Kim Sơn, rồi rời đi trong nước mắt.

Sở dĩ lúc đó hắn nói gay gắt là vì ngày hôm đó trùng hợp là ngày giỗ của Tần Tang.

Hắn đang có tâm trạng tồi tệ đến mức nói chuyện bừa bãi.

Nhưng hắn không ngờ Tiết Uyển thật sự dám đệ đơn ly hôn với hắn.

Cô thậm chí còn chuẩn bị sẵn đơn ly hôn và ký tên, thà bỏ nhà đi còn hơn là bị sỉ nhục một cách không thương tiếc.

“Dung Thâm, chị dâu không có tin tức gì sao?” Chu Dung Thâm rút điếu thuốc ra hít một hơi thật sâu, cười nhẹ: "Mặc xác cô ta đi."

"Nhưng cũng đừng quá lo lắng, với tình hình hiện tại của Tiết gia, nếu không có anh thì cô ấy sẽ không thể sống nổi trong vài ngày."

"Anh trai cô ấy là một cái hố không đáy."

Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất khiến Chu Dung Thâm chắc chắn Tiết Uyển sẽ không bao giờ dám ly hôn.

Tiết Uyển rất thương anh trai mình.

Nghĩ đến anh trai của Tiết Uyển trái tim vốn có chút bồn chồn của Chu Dung Thâm bỗng nhiên bình tĩnh lại.

Hắn dập điếu thuốc, nhẹ nhàng nói: “Để cô ấy ra ngoài chịu khổ một chút, cô ấy sẽ biết rằng làm bà Chu thoải mái đến mức nào."

“Hai ngày nữa ông già tôi sẽ tổ chức sinh nhật, cậu nên dẫn theo chị dâu đi.”

“Cứ cho cô ấy một bậc thang, phụ nữ mà, dỗ dành dễ mềm lòng."

Người bạn nói rồi lại thở dài: "Cứ nhìn Hàn Thanh đi, Trần Hi đã cùng Thẩm Lương Châu[*] định cư ở Hồng Kông. Năm nay Hàn Thanh thế nào?"

Những ngón tay đang đặt trên lan can của Chu Dung Thâm đột nhiên nắm chặt lại.

Thấy khuôn mặt Chu Dung Thâm, người bạn lập tức lấy điện thoại ra và vuốt mặt để mở khóa.

Cậu ta trực tiếp gọi vào số điện thoại của Tiết Uyển.

Chu Dung Thâm không có ngăn cản, có lẽ trong thâm tâm hắn cũng muốn thực hiện cuộc gọi này.

Đáng tiếc, khi bắt máy lại là một giọng nữ máy móc vang lên: "Xin chào, số điện thoại bạn gọi tạm thời không liên lạc được..."

Tốt lắm!

Chu Dung Thâm không khỏi cười lạnh.

Hắn đã bị cho vào danh sách đen rồi!

_____
[*] Trần Hi, Thẩm Lương Châu và Phó Hàn Thanh là nhân vật chính trong bộ đoản "Hi Châu Một Đời" cùng tác giả, mọi người nếu hứng thú có thể đọc thử.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play