Tuy nhiên, Lâm Nhược Sơ nhanh chóng nắm lấy cánh tay bà nói: “Được rồi, mẹ! Nỗ Nỗ bất tỉnh mấy ngày nay đã đủ khổ rồi. Chẳng lẽ mẹ còn muốn nó hôn mê tiếp, cứ để anh ấy ở cùng Nỗ Nỗ đi!”

Hứa Tuệ còn muốn nói thêm điều gì, nhưng Lâm Nhược Sơ đã đẩy bà ấy ngồi xuống ghế sô pha.

Lâm Nhược Sơ xoa xoa vai Hứa Tuệ, cười nói: “Mẹ đừng tức giận, con sẽ nói cho mẹ một chuyện khiến mẹ vui vẻ.”

“Con ngoại trừ làm mẹ thất vọng thì còn có thể làm gì khiến mẹ vui vẻ chứ?” Hứa Tuệ hừ lạnh nói.

“Không phải mẹ luôn muốn ở trong biệt thự nhà họ Lâm sao? Bắt đầu từ ngày mai, nhà chúng ta có thể chuyển đến đó!”

“Con nói gì vậy?” Hứa Tuệ nhìn con gái nói: “Con đang cố ý trêu chọc mẹ phải không? Nhưng trò đùa này không hay chút nào!”

“Mẹ, con không lừa mẹ, gia đình chúng ta không chỉ có thể chuyển về biệt thự, con còn có thể quay lại làm việc ở tập đoàn Lâm thị, con vẫn có thể làm giám đốc công ty.”



Ngày hôm sau.

Thành phố Vân đưa tin tức khách sạn Hoàng Gia và nhà họ Triệu sụp đổ nhưng không ai biết nguyên nhân cụ thể, có tin đồn nhà họ Triệu đã đặc tội với người không nên đắc tội nên bị trả thù.

Nhưng bởi vì Lăng Thiên chặn tin tức hôn lễ trên du thuyền nên không ai ở thành phố Vân biết được. Lúc này Hứa Tuệ vẫn chưa hoàn toàn tin vào lời con gái nói đêm qua là có thể chuyển đến biệt thự nhà họ Lâm, bà ấy vẫn dậy làm bữa sáng, sống yên bình như thường lệ.

Lúc nhìn thấy người do ông cụ Lâm sắp xếp lái xe đến đón, bà ấy mới dám vui mừng tin tưởng.

“Chúng ta thật sự có thể đến sống ở biệt thự nhà họ Lâm sao?” Đôi mắt bà ấy tràn đầy nước mắt.

Phải biết rằng có thể vào biệt thự nhà họ Lâm là ước mơ tha thiết nhất của bà.

Đã nhiều năm phải chịu đựng quá nhiều sự chế giễu và khinh thường ở bên ngoài như thế.

Từ giờ trở đi, bà ấy sẽ không còn bị người khác coi thường nữa, cuối cùng cũng có thể ngẩng đầu lên được!

Một lúc sau, khi đến nơi, bọn họ vừa mới bước xuống xe đã được ánh mắt xem thường của mấy người nhà họ Lâm.

Gia đình rác rưởi này, sớm muộn gì cũng sẽ khiến cho các người cút đi!

Đặc biệt là Lâm Mậu và Lâm Nhã đều cắn răng, trong mắt tỏa ra tia sáng lạnh lùng, hận không thể ăn tươi nuốt sống luôn gia đình này.

Lúc này, một đứa trẻ nhà họ Lâm đi tới trước mặt Lăng Thiên: “Đồ bỏ đi, tặng anh cái mũ này, tránh cho bị phơi nắng!”

Đây là sự sắp xếp của Lâm Mậu, chiếc mũ được nhuộm màu xanh lá cây rất tươi sáng. Ý chính là Lâm Nhược Sơ đã đội mũ xanh [1] cho hắn ở bên ngoài rồi!

[1]: Cắm sừng

Lăng Thiên khẽ mỉm cười, móc từ trong túi ra hai viên kẹo, ngồi xổm xuống hỏi cậu bé: “Là ai bảo cháu đưa cái mũ này cho tôi? Nếu cháu nói, tôi sẽ cho cháu kẹo.”

Cậu bé chỉ thẳng vào Lâm Mậu.

Lăng Thiên chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Mậu, một cỗ khí tức cường đại khiến toàn bộ đại viện nhà họ Lâm đều hít thở không thông.

Lâm Mậu sợ hãi, nhanh chóng lùi lại, nhưng vẫn mạnh miệng như cũ: “Đừng tưởng rằng anh đã vào từng vào tù là tôi sẽ sợ anh. Lần trước anh hù tôi như thế. Lần này mà còn dùng cách ấy, tôi nói cho anh biết, đây là trang viên nhà họ Lâm chúng tôi chứ không phải ở bên ngoài. Anh thử đụng tới một đầu ngón tay của tôi mà xem?”

Nhà họ Lâm?

Sao anh ta dám dùng nhà họ Lâm để chèn ép mình?

Nếu không phải vì nể mặt vợ anh thì chiều hôm qua anh đã san bằng nhà họ Lâm rồi. Liệu anh có bỏ mặc cho những tên hề này nhảy nhót trước mặt mình không?

Lăng Thiên không để ý tới lời nói của Lâm Mậu, vẫn bước từng bước một tiếp cận anh ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play