“Nếu như cô vẫn còn khăng khăng một mực như thế thì lần sau Nỗ Nỗ không chỉ là đi lạc thôi đâu. Đối đầu lại với gia tộc sẽ nhận phải kết cục gì, trong lòng cô biết rõ nhất!”
Lúc này đầu óc Lâm Nhược Sơ trống rỗng, cả người cứng đờ tại chỗ, lảo đảo suýt nữa ngã quy.
Thì ra, Nỗ Nỗ dễ dàng đi lạc như thế lại không phải là chuyện tình cời
Lời của ông nội chính là một mệnh lệnh, nếu như cô còn tiếp tục cãi lời thì nhất định sẽ chịu trừng phạt nặng nề, thậm chí là nguy hiểm tới tính mạng của Nỗ Nỗ. Thế nhưng nếu cô chọn chấp nhận thì chẳng khác nào dẫn vặt mình cả đời.
Lâm Nhược Sơ cắn môi, cơ thể run rẩy, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Số phận đã sắp đặt như thế, cô đành khuất phục.
Cô rơi nước mắt lã chã, gật đầu, nói với ông cụ Lâm: “Được... Cháu đồng ý."
Ánh mắt lạnh thấu xương của ông cụ Lâm từ từ bình thản lại, sau đó xoay người rời đi.
Nỗ Nỗ từ trong đám người chen ra ngoài được xông tới chỗ Lăng Thiên, ôm lấy chân anh: “Ba bai”
Hai mắt cô bé đẫm lệ nhìn Lăng Thiên, khóc lóc cầu khẩn: “Chú ơi, từ sau khi chú rời khỏi sân bay cháu cho rằng sẽ không gặp lại được chú nữa, hiện tại chú thành ba ba của cháu rồi, đừng bỏ cháu lại được không?”
Lăng Thiên ngẩn ra.
Vừa nấy toàn bộ sự chú ý của anh đều dồn về Lâm Nhược Sơ nên không để ý đến Nỗ Nỗ lẫn trong đám đông.
Không ngờ răng cô bé chính là con gái của Lâm Nhược Sơ!
Khó trách, từ giây phút đầu tiên thấy cô bé ở sân bay, Lăng Thiên đã có cảm giác gần gũi không nói thành lời.
Thậm chí Cương Long còn nói cô bé có vẻ giống anh.
Lăng Thiên hoàn toàn không ngờ được rằng cô bé lại là...
Nỗ Nỗ tội nghiệp hai mắt đẫm lệ, trong nháy mắt đã hòa tan trái tim Lăng Thiên, khiến anh cảm thấy khổ sở.
Đứa bé này quá đáng thương!
Anh vội vàng ngồi xổm xuống, kéo Nỗ Nỗ vào trong lòng.
Nhưng mà trong đám người lại đột nhiên vang lên tiếng cười nhạo.
“Không hổ là một đứa con hoang, nhìn thấy ai cũng gọi ba ba được, giống hệt con mẹ nó, thứ đê tiện!”
“Có mẹ như thế nào thì con gái cũng như thế, cả hai đều bẩn thỉul”
“Đúng vậy, nói thì bảo ác miệng chứ từ nhỏ đã như thế, lúc trưởng thành rồi không phải sẽ thành một con trà xanh sao?”
Mọi người độc mồm độc miệng như thế khiến Lâm Nhược Sơ đau đớn cùng cực.
Cô lau nước mắt, đột nhiên đẩy Lăng Thiên ra, giành lại Nỗ Nỗ từ trong lòng anh.
"Tôi có thể đồng ý với ông nội để anh theo tôi về nhà, nhưng tôi sẽ không để Nỗ Nỗ gọi anh là ba!”
Vừa nghĩ tới việc anh làm bẩn người phụ nữ khác mà bị đẩy vào tù, lồ ng ngực Lâm Nhược Sơ đã cuộn lên buồn nôn, cô tuyệt đối sẽ không để Nỗ Nỗ gọi một kẻ phạm tội kinh tởm như thế là ba!
Nói với Lăng Thiên xong, cô lại nói với con gái: “Nỗ Nỗ, chú ấy không phải ba con, sau này con không nên gọi chú ấy là bai”
Nhưng mà Nỗ Nỗ lại khóc, nước mắt long lanh từ trong hốc mắt rơi xuống lã chã.
“Mẹ ơi, lúc trước mẹ nói chỉ có ba mới bảo vệ được con. Các bạn nhỏ khác đều có ba bảo vệ, con chưa từng có. Ở sân bay là chú ấy bảo vệ con, chú ấy chính là ba của con, con cần bal Con muốn có bai”
Nỗ Nỗ vừa khóc vừa giấy thoát khỏi vòng tay của Lâm Nhược Sơ, chạy tới trước mặt Lăng Thiên, ôm chặt lấy chân anh.
Cô bé khóc thắt ruột thắt gan, hai mắt đẫm lệ, giọng nói cũng khàn cả đi, hai cái tay nhỏ xíu nắm chặt óng quần của Lăng Thiên, rất sợ mình buông tay ra là không tìm thấy anh nữa.
“Ba ba, chúng ta về nhà có được không, ba đừng giống lúc ở sân bay bỏ con lại đi mất được không? Con không muốn ba đi đâu!”
Lâm Nhược Sơ luống cuống, nhiều năm như vậy rồi sao cô lại không biết, con gái vì thiếu ba mà ra ngoài bị xa lánh, đây vốn không phải điều mà một đứa trẻ phải chịu!
Trước kia cô từng nói với Nỗ Nỗ, chỉ có ba mới có thể bảo vệ con bé, nhưng Lâm Nhược Sơ nói như vậy là để Nỗ Nỗ cách xa đàn ông ra, sau này sế không bị xâm hại, cô bé là một đứa trẻ không biết mùi đời, không hiểu sâu được tới mức ấy.
Lâm Nhược Sơ căn môi, nhắm chặt mắt lại, nước mắt chảy xuôi theo gò má cô. Đối với sắp xếp này của ông trời, trái tim cô như bị xé tan ra đau đơn, thế nhưng vì con gái, tất cả những nhục nhã và đau khổ này cô đều có thể nhịn được, có thể chấp nhận được.
Cô ròng ròng nước mắt vội vàng ôm lấy Nỗ Nỗ, giọng nói run rẩy không ngừng nói: “Nỗ Nỗ không khóc, không khóc nhé, chú ấy là ba conl”
Lăng Thiên bị tình cảnh này làm cho bối rối, anh đột nhiên không khống chế được mình, cái mũi đau xót, nỗi hổ thẹn càng sâu đậm thêm.
Anh rất muốn nói cho Lâm Nhược Sơ biết, anh thực ra chính là ba của Nỗ Nỗ, anh chính là nhân viên giao đồ ăn nhanh trong thang máy năm năm trước. Mà bây giờ thân phận thật của anh đã là Hộ quốc thần tướng của Đại Hạ, nắm Huân chương Long Tỉnh trong tay, còn là trùm tài phiệt của thế giới, bây giờ đã lui về ở ẩn, dùng một thân phận giả tới tham gia hội kén rể ngày hôm nay để đền bù vì áy náy!
Nhưng anh biết nếu như bây giờ nói ra thì nhất định sẽ khiến Lâm Nhược Sơ tan vỡ vì cô hoàn toàn không biết chuyện năm đó là một cái bẫy, không biết anh vô tội.
Nhưng sẽ có một ngày anh khiến kẻ gài bẫy kia quỳ trước mặt Lâm Nhược Sơ, nói ra tất cả mọi chuyện, chứng minh anh không phải người xấu!
“Ba ơi, mẹ con đã nói ba là ba của con rồi, sau này ba đừng bao giờ bỏ con lại có được không, được không ba?” Nỗ Nỗ khóc lóc cầu xin, nắm lấy tay áo Lăng Thiên, lắc lắc.
Cổ họng Lăng Thiên khô ráp, không nói được một câu nào, vội gật đầu thật mạnh.
“Ha ha, xem xem nam nữ cặn bã phối thành một đôi, thiên hạ này không lo lấy nhầm người nữa rồi! Mọi người xem bọn chúng là người một nhà như thế nào kìa! Nào, vỗ tay đi!"
Lâm Mậu vừa kích động người trong tộc chế giều Lâm Nhược Sợ, vừa đi tới bên cạnh cô: “Em họ à, đêm nay động phòng hoa chúc cũng không nên phụ lòng người ta, nhất định phải giống như năm năm trước mới có thể sinh cho Nỗ Nỗ một em trai nhé. Tôi nghĩ, Nỗ Nỗ nhất định rất mong chờ có một em trai cùng mẹ khác cha đấy, cô nói có đúng không?”
“Ha ha ha.”
Lâm Mậu thật sự là kẻ bỉ ổi đến cùng cực, dùng cách này để k1ch thích Lâm Nhược Sơ, khiến mọi người cười ầm lên.
Sắc mặt Lâm Nhược Sơ trắng bệch, tức đến nỗi môi run rẩy, hung hăng giương mắt nhìn Lâm Mậu.
Lúc này, Lăng Thiên bỗng nhiên bước tới, đứng ra trước mặt Lâm Mậu.
Trong mắt anh tản ra ánh sáng lạnh lẽo, nói: “Cô ấy là vợ của tôi, anh không được phép sỉ nhục cô ấy!”