Thành phố Vân, văn phòng tỉnh.
Một số điện thoại được lưu là 01 chợt hiện lên. Thư ký khẩn trương dè dặt kết nối điện thoại vào máy riêng trên bàn thống đốc. Lúc này, anh ta đã bị dọa đến mức đôi chân run rẩy.
"Thống đốc Lý, cấp trên... gọi tới."
"Cái gì?"
Sắc mặt thống đốc Lý lập tức tái nhợt, bị dọa muốn bay mất hồn phách.
Hôm nay thành phố Vân đã xảy ra chuyện lớn như vậy, toàn bộ khách sạn Hoàng Gia hỗn loạn hết cả lên, đến tận bây giờ ông ta vẫn còn đang cho người điều tra nguyên nhân cụ thể. Nhưng mà, dù ông ta đã cử đi hết những người có thể cử đi, vẫn không thể điều tra ra được cái gì.
Ông ta lo lắng nhất là chuyện này bị báo lên cấp trên, không ngờ cấp trên đã biết, còn gọi đến nhanh như vậy.
Xem ra, chiếc mũ cánh chuồn trên đầu ông ta sắp không giữ nổi nữa rồi.
Ông ta sợ toát mồ hôi, lau qua loa trên trán rồi thấp thỏm nghe điện thoại.
Chỉ là khi nghe người ở đầu bên kia điện thoại nói xong, ông ta lại trở nên kích động.
Tặng quà kết hôn?
"Hộ vệ Nghiêm, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt chuyện này, không để cho lãnh đạo thất vọng!"
Dù cho đối phương chỉ là hộ vệ, thì thống đốc Lý cũng không dám bất kính một chút nào. So với một đám già cả sống trong khu nhà ở Giang Đô, ông ta thật sự là quá nhỏ bé. Vậy nên dù chỉ là một tên hộ vệ của bất cứ ai trong đó, ông ta cũng không dám đi khiêu khích.
"Thư ký, mau chuẩn bị xe cho tôi!" Đặt điện thoại xuống, thống đốc Lý vội gọi thư ký lái xe.
"Thống đốc, có phải là… cấp trên muốn khen thưởng ngài?" Thư ký bị tỉnh thủ làm cho không hiểu ra sao.
"Cậu nghĩ sao?"
“Nhưng, chuyện ở khách sạn Hoàng Gia…”
"Cấp trên nói không liên quan đến chúng ta, chuyện này tới đây là coi như xong." Thống đốc Lý cười nói.
“Coi như xong?” Lần này tới lượt thư ký ngạc nhiên.
Anh ta sẽ không thể biết được tại sao thống đốc Lý vui vẻ. Nếu không phải cuộc gọi vừa rồi, thì đến tận bây giờ thống đốc Lý cũng chưa biết được một thế hệ chiến thần hộ quốc đã tới thành phố Vân.
Đó chính là người được lãnh đạo yêu thương, cả nước chỉ có một mình anh mới có loại tư cách này.
Ông ta sao dám coi nhẹ bậc nhân vật như thế?
Anh có thể tới thành phố Vân, chính là ông trời ban ơn cho nhân dân toàn thành phố Vân!
Nếu ông ta làm tốt chuyện thay lãnh đạo đi tặng quà kết hôn cho anh, thì ông ta có muốn không thăng chức cũng khó.
Thống đốc Lý thậm chí còn bắt đầu mong chờ tương lai!
Phải biết rằng ngày thường ông ta muốn có cơ hội để biểu hiện cũng không nhất định có nữa đấy!
…
Bên này, Cương Long đang ra khỏi nhà họ Triệu.
Có điều chỉ có một mình cậu ta, không nhìn thấy Triệu Thủ Minh đâu cả.
Lúc nãy, thừa dịp Cương Long đứng ở cửa đợi anh ta thay quần áo, anh ta đã lặng lẽ đi cửa sau chạy trốn. . Bạ𝓷 đa𝓷g đọc tr𝙪𝗒ệ𝓷 tại ﹏ T𝘙𝗨𝑀 T𝘙𝗨YỆ𝙉.𝚟𝓷 ﹏
Lăng Thiên cau mày hỏi: "Triệu Thủ Minh đâu?"
"Anh Thiên, thằng nhóc kia… chạy trốn từ cửa sau!"
"Chạy trốn?" Lăng Thiên rất ngạc nhiên, phải biết rằng Cương Long chưa từng có nhiệm vụ thất bại, chuyện như hôm nay là quá không bình thường.
"Tướng quân, trong phòng… trong phòng đã có một cảnh tượng cực kỳ khó coi, em không nói ra lời được." Cương Long vừa nói vừa ném máy quay phim cho Lăng Thiên: "Tướng quân, anh nhìn là biết, nếu không phải như thế thì sao em có thể để cho anh ta chạy trốn."
Chính Triệu Thủ Minh là người để chiếc máy quay này ở đầu giường. Vừa rồi anh ta hốt hoảng chạy trốn, quên mang theo mấy thứ này.
Lâm Nhược Sơ nhìn Lăng Thiên: "Không phải anh nói lát nữa sẽ làm cho tôi biết rõ ràng sao? Đây là anh làm cho tôi biết? Một cái máy quay phim cũ nát?"
Hiển nhiên, Lâm Nhược Sơ cảm thấy Lăng Thiên chỉ là đang nói mạnh miệng, thậm chí còn thuê thêm vài người diễn phụ mình, làm cho ra dáng ra hình.