Dỗ ngọt

Chương 3:


1 tháng


Tôi mở to mắt nhìn em trai, không dám tin rằng một đứa trẻ bảy tuổi có thể nói ra những lời như vậy.

Mọi người xung quanh nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, khiến tôi bỗng chốc cảm thấy hôm nay đi tàu điện ngầm là sai lầm.

“Thật đấy, sau này nếu thầy Khương đối xử với em không tốt, em có thể tìm chị để cáo trạng.”

“Anh ấy đối xử với em thế nào mà không tốt?”

“Thầy ấy luôn gọi em trả lời câu hỏi, kiểm tra bài tập của em rất kỹ.”

Tôi im lặng rất lâu, sau đó suốt dọc đường chỉ giải thích cho nó hiểu rằng đây là do giáo viên quan tâm nó.

“Không phải đâu! Rốt cuộc chị có giúp em hay không, em là em trai chị cơ mà?”

“Không, mày là “của nợ” của chị.”

Tôi suy nghĩ một lúc lâu, quyết định kể sơ qua cho nó nghe về quá trình yêu đương của tôi và Khương Tư Yến.

Sau đó Tống Hưng Dương không nói gì, mãi đến khi ra khỏi ga tàu điện ngầm, nó mới đột nhiên gào lên một tiếng.

“Vậy là vì chị đã đá thầy Khương nên thầy Khương mới không thích em!”

Thôi thôi, nói cũng phí lời.

Thằng nhóc này đầu óc có vấn đề.

Khi về đến nhà, em trai tôi mắt đỏ hoe, ném cặp sách xuống chạy vào phòng rồi bắt đầu khóc nức nở.

“Sao vậy, bình thường con rất vui khi được chị đón về mà?”

Mẹ tôi đi vào phòng với vẻ mặt bối rối, không lâu sau tôi nghe thấy tiếng khóc nức nở từ bên trong.

“Mẹ ơi, giờ con đã biết thế nào là “liên lụy cửu tộc” rồi.”

Cũng may là tâm trạng buồn bã của nó chỉ kéo dài ba ngày.

Ba ngày sau, nó cầm về nhà một quyển vở có vẽ hình ngón tay cái, vui vẻ khoe về phần thưởng hôm nay.

“Thầy Khương bảo dạo này em làm bài tập tốt, vẽ riêng cho em đấy.”

Em trai tôi lấy vở ra khoe với tôi, nhưng tôi lại nhìn chằm chằm vào hình ngón tay cái trên đó đến ngây người.

Nét vẽ đơn giản này là tôi dạy Khương Tư Yến vẽ.

Lúc đó chúng tôi cùng nhau học trong thư viện, nhưng tôi không thể theo kịp tư duy của người học giỏi, nhìn sách một lúc là bắt đầu thấy buồn ngủ.

Để không làm nước dãi chảy xuống sách, tôi chỉ có thể chuyển hướng sự chú ý của mình.

Vì vậy, tôi đã vẽ một dấu “like” đơn giản lên giấy nháp của anh.

“Đừng vẽ bậy lên vở bài tập của anh.”

Nhận được lời cảnh báo, tôi bực bội trừng mắt nhìn anh một cái.

“Em đang dạy anh đấy, sau này anh đi dạy học có thể dùng cách này để khen thưởng cho học sinh.”

Khương Tư Yến khẽ cười một tiếng không nói gì, mặc cho tôi vẽ đầy hình ngón tay cái lên vở của anh.

Thì ra anh đã học được rồi.

Tôi trả vở lại cho em trai, nó mở to mắt nhìn tôi tò mò.

“Chị ơi, hay là chị quay lại với thầy Khương đi, dù sao chị cũng không có bạn trai, nhiều cô giáo trong trường em thích thầy Khương lắm đấy.”

“Sao em biết?”

“Ai cũng biết hết, cô giáo dạy tiếng Anh lần nào nhắc đến thầy Khương cũng đỏ mặt cả.”

Em trai tôi tỏ vẻ đắc ý.

“Nhưng em vẫn mong thầy Khương có thể ở bên chị, người ta hỏi thì em bảo thầy Khương là anh rể tương lai của em, oai lắm đó!”

Hóa ra là do lòng hư vinh của nó thôi thúc, tôi che miệng nó lại, giục nó mau đi làm bài tập.

Sau đó em trai tôi không còn nhắc lại chuyện này nữa, tôi cứ tưởng nó đã quên chuyện này rồi.

Không ngờ một tuần sau, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn của Khương Tư Yến.

Tống Hưng Dương nói bấy lâu nay em không yêu ai là vì vẫn luôn chờ tôi?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play