Sau nhập thu, nhiệt độ sẽ ngày càng thấp, nếu không có nơi trú ẩn và dưới tình huống không sử dụng linh lực, thì người có thân thể hư nhược rất khó vượt qua ban đêm rét lạnh.
Huống hồ, còn phải song tu, ở màn trời chiếu đất, cũng không phải chuyện tốt.
Tạ Dương Diệu đem phế tích đẩy qua một bên, cầm Thanh Ngư đao đi đốn củi, dựng lại nhà gỗ.
Thanh Ngư đao vô cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn, không dùng linh lực, cũng có thể hoàn thành việc chặt cây bổ ván gỗ.
Về phần dựng nhà, dựa trên kinh nghiệm lần trước, biết nơi nào không cần dùng linh lực, cho nên, sau khi dựng xong nhà, cũng không tiêu hao bao nhiêu linh lực, tốc độ cũng nhanh hơn lần trước gấp đôi.
Thẩm Trạch Lan đem quần áo trên tảng đá cùng quần áo khoác trên người xếp lại gọn gàng, ôm vào trong ngực, co chân bị thương, dùng 1 chân nhảy vào nhà gỗ mới xây, lại hướng chỗ ngủ, trải ra từng bộ quần áo.
Lúc này, trời đã tối đen.
Tạ Dương Diệu lựa một ít củi khô ôm vào nhà gỗ, nhìn thấy cậu chống cánh tay quỳ trên mặt đất trải quần áo, liền ôm cậu đến cạnh đống lửa, rồi trở lại giũ quần áo, xoát xoát mấy lần là trải xong.
Thẩm Trạch Lan nhìn quần áo trải lộn xộn trên đất, muốn nói lại thôi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT