Thẩm Trạch Lan cười nói: “Ta muốn đem tổn thương mà ngươi gây cho ta hoàn trả gấp bội cho ngươi, nhưng ngươi đã không nhớ được, vậy ta đành phải trả đến khi ta vui vẻ mới thôi.”
Người trung niên thầm nghĩ, Thẩm Trạch Lan đây là muốn đẩy hắn vào chỗ chết, hắn lấy tay đang che miệng xuống, nghiêm nghị nói: “Nếu ngươi chơi chết ta, ngươi cũng sẽ chết, trên người ta cũng không có mang La Sát Căn.” Y tu trước kia không ai bì nổi rốt cuộc biết sợ hãi.
Thẩm Trạch Lan nghe thấy thì buồn cười, “Ta nói thật với ngươi, ta không có dính phấn La Sát hoa. Ngươi cho rằng, đại sư huynh của ta là loại người vì bản thân, mà tổn hại tình nghĩa huynh đệ hay sao?”
"Cái này sao có thể..." Người trung niên kinh ngạc không thôi, "Hắn rõ ràng đã trúng hoặc tâm hương!" Vừa dứt lời, lưỡi kiếm xẹt qua mu bàn tay, ngũ quan người trung niên nhân vặn vẹo, kêu lên.
Kết giới phòng người khác rình coi đã đem tiếng kêu thảm thiết của đối phương đều vây lại tại mấy tấc vuông, tai Thẩm Trạch Lan bị chấn động đến đau nhức, cậu lắc rớt thịt nát dính trên lưỡi kiếm, lòng đầy lửa giận, bắt lấy tóc đối phương hung hăng nện trên mặt đất. "Mẹ nhà ngươi, kêu cái gì, ngậm miệng."
.
Tạ Dương Diệu đem Vương Truy Vân kéo đến bờ sông yên tĩnh, lại lần nữa hỏi đối phương biết những gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT