Nếu như không phải là của hắn, trong lòng hắn cũng sẽ có vướng mắc, chỉ có thể nói sẽ không bạc đãi hài tử, nhưng sẽ không dùng toàn tâm toàn ý đối đãi. Nhưng lời này nếu nói ra sẽ làm đối phương không vui, hài tử vốn là của hắn, tội gì trêu đến đối phương không vui?
  Sau khi tái hợp, Tạ Dương Diệu đã ít lo lắng hơn, làm việc cũng khác lúc trước, suy xét nhiều thứ, tự nhiên bình tĩnh hơn không ít, sẽ không phạm sai lầm trước mặt Thẩm Trạch Lan.
  Tạ Dương Diệu trái lương tâm nói: "Đều đối tốt như nhau, yêu ai yêu cả đường đi." Nói xong, không muốn dây dưa nhiều với cái đề tài này, hắn thả Thẩm Trạch Lan xuống, lấy ra ngọc điêu, đặt vào trong lòng bàn tay Thẩm Trạch Lan, nói sang chuyện khác, “Ta điêu khắc ngọc lão hổ, bên trong chép gia huấn, Kinh Thi dùng để thai giáo.”
  Thẩm Trạch Lan cầm ngọc lão hổ xem xét, ngũ quan xấu xí, cổ ngắn, thân béo, cái đuôi xiêu xiêu vẹo vẹo, hai lỗ tai cùng bốn chân, bộ phần gần thân thể thì tròn, ở xa thì nhọn, giống như hình tam giác, nếu để lên bàn căn bản là đứng không vững.
  Thẩm Trạch Lan không để lại dấu vết giật giật khóe miệng, thầm nghĩ: Đây là khắc cái gì, xấu như tiểu quái vật.
  Mấy ngày nay Thẩm Trạch Lan dành thời gian nhìn tiểu quái vật, mặc dù chi tiết đã thành hình, nhưng toàn thân vẫn đỏ rực, cộng thêm toàn thân nhăn nheo, ngũ quan chưa phát triển, thật là xấu đến cực hạn, hình dung không có nửa điểm tình thương của cha, tiểu quái vật như khi nhỏ được vớt từ hồ máu ra tới.
  Chỉ mong đủ tháng sinh ra không phải cái bộ dạng này, nếu không cậu không muốn nữa, đưa cho Tạ Dương Diệu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play