Giày tuyết giẫm qua cỏ khô trải rộng trên mặt đất, hắn kéo cậu tiếp tục đi lên phía trước.
   “Ta cùng ngươi trải qua phong hoa tuyết nguyệt, người kia lại chưa từng, bàn về thứ tự trước sau, ngươi phải phụ trách với ta, mà không phải phụ trách người kia. Làm đạo lữ tương lai của ngươi, ta cho phép ngươi đi gặp hắn một lần, nói chia tay.”
   Thẩm Trạch Lan nói: “Làm sao ngươi biết ta cùng hắn chưa từng làm qua chuyện phong hoa tuyết nguyệt?”
   Đôi mắt Tạ Dương Diệu dưới ánh mặt trời, sáng tỏ vô cùng, tựa như hấp thụ hết thảy ánh sáng của thế gian. Thoáng rủ mắt, nhìn chằm chằm dưới chân, thanh âm bình ổn.
   “Ta cho rằng ngươi không phải là loại người sa vào tình - yêu kia.”
   Thẩm Trạch Lan cười nhẹ, trong rừng vắng vẻ tiêu điều, lời nói của cậu lộ ra rõ ràng, vang dội.
   “Diêu công tử xem trọng ta, ta là người, cùng ngươi song tu mấy lần, nếm đến dịu dụng, thực tủy biết vị, sao lại không làm chuyện này với người ta yêu thương?”
   “Các ngươi đi đến một bước kia rồi? Hắn hôn ngươi rồi?”
   Thanh âm của Tạ Dương Diệu vẫn bình ổn như cũ, nhưng Thẩm Trạch Lan không thể thấy tay trái của hắn đã nắm thành quả đấm, gân xanh nổi lên. Hắn là băng sơn trên biển, hiện tại chỉ hiện ra một góc, để tránh thuyền ở phía xa nhìn thấy, sẽ không đem tất cả mọi thứ trong thuyền đều thẳng thắn tại trước mắt hắn, sớm tránh đi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play