1.
Hôm nay nhiệt độ 38 độ, tôi nhìn ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Ngày hôm qua là ngày đầu tiên nhập học, mọi người đều khó ngủ vì lạ chỗ, bạn cùng phòng Chu Dĩ Vi sau khi tắt đèn vẫn còn nói chuyện điện thoại với bạn trai.
Âm thanh của tiếng nói chuyện khiến tôi nổi da gà. Phòng kí túc xá có toilet riêng, vì để lát nữa không chen chúc với người khác, tôi xuống giường trước.
Kết quả bên giường có hai lon đồ uống Chu Dĩ Vi uống thừa, tôi không cẩn thận đá ngã, tạo ra tiếng động.
Tôi cứng đờ không dám cử động, tôi cảm thấy có lỗi vì đã làm phiền mọi người vào sáng sớm như vậy.
Trong giường Chu Dĩ Vi truyền đến tiếng xoay người, tiếp theo chính là một tiếng rống giận: "Mới hơn 6 giờ ầm ĩ cái gì!"
“Thật xin lỗi."
Tôi vẫn nhỏ giọng nói xin lỗi.
Nhân tiện, âm thanh này có giống với âm thanh ngày hôm qua không?
Ký túc xá là phòng 4 người, có giường và bàn, ngày hôm qua chúng tôi đều đến sớm để báo cáo và sửa sang lại giường của mình, mà Chu Dĩ Vi hơn 8 giờ tối mới tới.
Lúc đi vào lại đeo tai nghe nói chuyện điện thoại, chỉ tùy ý chào hỏi chúng tôi. Vừa sửa sang lại vừa gọi điện thoại, lề mề tới hơn 11 giờ tối.
Ngay sau đó lại là tắm rửa gì đó, lăn qua lăn lại đến 12 giờ, đang lúc chúng tôi cho rằng cô ta muốn lên giường nghỉ ngơi, cô ta lại nói điện thoại đến gần 2 giờ sáng.
Tôi nhìn mấy cái lon trên mặt đất, rồi nhìn thùng rác cạnh bàn cô ta. Tôi nhặt lon nước lên ném vào trong thùng rác của cô ta, rón rén đến toilet ngoài ban công bắt đầu rửa mặt.
Hôm nay phải huấn luyện quân sự, thời tiết rất nóng, mặt trời lại độc, sau khi rửa mặt xong tôi ngồi ở trước bàn mình bắt đầu bôi kem chống nắng.
Lúc này hai người bạn cùng phòng khác là Phương Y Y và La Vân cũng rời giường bắt đầu rửa mặt, cũng có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài hành lang bắt đầu ồn ào.
Chu Dĩ Vi dùng sức xoay người, dùng chân giẫm lên ván giường tỏ vẻ bất mãn. Ba người chúng tôi hai mặt nhìn nhau, vẫn là Phương Y Y dễ nói chuyện mềm mại nhắc nhở cô ta nên rời giường, hôm nay huấn luyện quân sự 8 giờ phải tập hợp ở sân thể dục.
Kết quả người ta căn bản không cảm kích, còn bảo chúng tôi đừng ồn ào. Phương Y Y cùng La Vân đều là những cô gái tương đối mộc mạc, cũng không có ý thức chống nắng.
Tôi cho họ mượn kem chống nắng và bình xịt của tôi, họ bày tỏ dự định hôm nay kết thúc huấn luyện quân sự cũng đi mua kem chống nắng.
Lúc chúng tôi ra ngoài ăn sáng, nhìn Chu Dĩ Vi còn đang ngủ, vẫn nhịn không được nhắc nhở: "Bạn học Chu, nếu không dậy thì bạn sẽ đến trễ đó, chúng tôi ra ngoài trước.”
Vẫn không có lời đáp lại, chúng tôi đành phải cùng ra ngoài đến căn tin ăn sáng.
8 giờ tập hợp, Chu Dĩ Vi vẫn chưa tới, chúng tôi mới nhớ ra còn chưa kịp để lại số điện thoại cho cô ta, sân thể dục cách ký túc xá lại rất xa.
“Quên đi, tụi mình cũng nhắc nhở cô ấy hai lần rồi."La Vân nói.
Vì thế buổi sáng Chu Dĩ Vi vắng mặt. Thẳng đến hơn 11 giờ mới chậm rãi đi tới sân thể dục, lúc này chúng tôi đang ngồi nghỉ ngơi dưới bóng cây.
Huấn luyện viên thấy gương mặt mới tới, hỏi tên mới biết được cô ta chính là người vắng mặt vào buổi sáng.
Huấn luyện viên mặt ngăm đen, vẻ mặt nghiêm túc, lớn tiếng hỏi cô ta vì sao đến muộn, Chu Dĩ Vi cảm thấy bất bình.
Cô ta nắm vạt áo, nhăn nhăn nhó nhó nói: "Huấn luyện viên, sáng nay kỳ sinh lý của em đến, trong người không thoải mái, bạn cùng phòng của em ra ngoài cũng không gọi em. Hiện tại em cảm thấy khá hơn một chút, cảm thấy vẫn nên kiên trì huấn luyện quân sự với mọi người, nên mới tới đây.”
Giọng nói quen thuộc….Tôi lúc này mới cẩn thận đánh giá cô ta, thật dịu dàng và quyến rũ, nhưng nhìn cô ta tôi lại cảm thấy khó chịu.
Được rồi, huấn luyện viên thì lại không thấy vậy.
Huấn luyện viên ngay tại chỗ hét lên với chúng tôi: "Ai ở cùng ký túc xá với Chu Dĩ Vi, ra khỏi hàng!"
Chúng tôi không nghĩ tới huấn luyện viên thật sự tin tưởng câu chuyện của cô ta, cảm thấy là ba người chúng tôi cô lập cô ta, muốn chúng tôi tiếp tục đứng tư thế quân đội dưới ánh mặt trời.
Tôi không phục, đứng ra cố gắng giải thích với huấn luyện viên: "Huấn luyện viên, buổi sáng chúng em đã gọi cô ấy hai lần, lúc rời giường một lần và lúc ra ngoài một lần, là tối hôm qua cô ấy nói điện thoại quá muộn sáng nay mới dậy không nổi.”
“Huấn luyện viên, tối hôm qua em nhớ nhà quá nên gọi điện thoại cho mẹ, sáng nay thật sự là em không thoải mái.”
Chu Dĩ Vi như sắp khóc, tôi nhất thời im lặng. Ai lại gọi điện thoại với mẹ để nói những chuyện ma quỷ buồn nôn kia, tôi ngủ giường bên cạnh cô ta nên nghe rất rõ ràng.
“Nếu có ý kiến gì nữa, toàn đội đứng thêm 20 phút nữa.”
Lời này vừa nói ra, cả lớp bắt đầu bất mãn và phàn nàn. Phương Y Y và La Vân kéo tay áo tôi: "Kiều Nhu, quên đi.”
Thế là ba người chúng tôi vô duyên vô cớ đứng dưới ánh mặt trời 15 phút. Vừa vặn đến giờ nghỉ trưa nên giải tán. Chu Dĩ Vi đi sang sân bên cạnh tìm một người đàn ông, hình như là bạn trai cô ta.
2.
Vừa về đến phòng kí túc xá, tôi liền phát hiện một ống kem chống nắng của mình bị đổ trên mặt bàn. Tôi có chứng OCD nhẹ, trước khi đi rõ ràng nhớ là đã dọn xong.
Tôi cầm lấy kem chống nắng muốn cất kỹ, lại phát hiện nó rất nhẹ. Mở nắp ra, miệng ống cũng có chút bẩn. Tôi đặt nó dưới ánh đèn và có thể mơ hồ thấy nó sắp chạm đáy.
Đây chính là kem chống nắng tôi mới mua. Tôi lập tức nghĩ tới Chu Dĩ Vi là người cuối cùng ra khỏi cửa.
Ba mẹ tôi quanh năm bề bộn nhiều việc, không có thời gian ở bên tôi nhưng tiền tiêu vặt sinh hoạt phí một tháng ít nhất cũng được năm mươi ngàn, hơn nữa ông bà nội tôi cũng thỉnh thoảng cho tôi tiền tiêu vặt, thời điểm nhiều nhất một tháng có đến mười vạn.
Ngay từ khi cấp 2 tôi đã tiêu tiền như nước nên không ít lần bị người khác trộm vặt, sau đó tôi đã học cách khiêm tốn.
Không nghĩ tới đại học, vẫn sẽ gặp phải loại người này. Không phải tôi không muốn cho người khác mượn dùng, không được sự đồng ý của tôi tôi cũng có thể bỏ qua, nhưng cả ống kem chống nắng đều dùng hết rồi, huấn luyện quân sự còn tới bốn ngày nữa!
Cho dù là bôi cả người cũng không dùng được nhiều như vậy. Tôi đi tới trước bàn cô ta, cái gì cũng không có, vấn đề giáo dưỡng và phẩm chất cá nhân tôi sẽ không tự mình mở ngăn kéo của người khác.
Huống chi tôi không có chứng cứ, không chừng Chu Dĩ Vi sẽ không thừa nhận. Sau khi dùng khăn giấy lau sạch miệng ống kem, tôi đang định ném chiếc khăn giấy vào thùng rác thì một cảnh tượng còn không nói nên lời hơn xảy ra.
Buổi sáng tôi giúp Chu Dĩ Vi ném hai cái lon vào thùng rác của cô ta, bây giờ nó lại nằm trong thùng rác của tôi.
Tôi tới xem thùng rác của cô ta, trống rỗng. Tôi nhịn!
Tôi làm vài việc vặt rồi vào trang bán hàng mua một ống kem chống nắng gửi đến trường học.
“Y Y, La Vân, hai người còn muốn mua kem chống nắng không? Vừa lúc tôi cũng muốn đặt hàng.”
“Được được, bao nhiêu tiền?“
“880 tệ.”
Y Y, La Vân:”...”
“Đắt vậy sao, một tháng tôi chỉ có 2000 tiền sinh hoạt phí." Phương Y Y nói: “Vậy tôi không mua nữa, dù sao ở quê cũng phơi nắng không ít.”
La Vân cũng ngượng ngùng cười cười: “Tôi cũng không mua nữa.”
Tôi gật đầu: “Không sao đâu. Mỗi ngày tôi cũng sẽ mua vài chiếc bát lớn vừa túi tiền. Loại chống nắng cao gấp mấy lần này các cậu cứ dùng của tôi đi. Dù sao thì cũng chỉ còn có mấy ngày nữa thôi, một tuýp lớn như vậy cho cả ba chúng ta dùng vẫn còn thừa.”
Phương Y Y đề nghị trả tiền cho ba người một tuýp nhưng tôi từ chối, dù sao loại kem chống nắng công suất cao như vậy nếu tôi không thể sử dụng hết sẽ rất lãng phí.
La Vân thì tỏ vẻ tuần này mời tôi ăn sáng, Phương Y Y nói mời tôi uống trà sữa. Lúc Chu Dĩ Vi trở về, ba người chúng tôi đang ngồi nói chuyện phiếm, tôi đang đề cử cho họ nhãn hiệu nào chống nắng vừa rẻ vừa tốt.
Cô ta mang đến cho chúng tôi ba ly nước chanh 1 tệ một ly ở nhà ăn.
“Các chị em, thật xin lỗi. Giáo quan kia quá hung dữ, tôi sợ hãi nên mới nói như vậy, hại các cậu phải chịu phạt."
Cô ta tỏ ra đáng thương, nhưng chúng tôi đều không thấm nổi. Phương Y Y lo lắng mọi người sau này còn phải ở cùng nhau rất lâu, hòa giải một chút nói quên đi.
Nhưng trong lòng tôi lại không bỏ qua được, tôi cầm lấy tuýp kem chống nắng bị vắt sạch trên bàn đến trước mặt cô ta: "Bạn học Chu, xin hỏi hôm nay bạn có dùng kem chống nắng của tôi không?”
Vẻ mặt cô ta kinh ngạc, giọng điệu còn có chút khinh thường: "Sao tôi lại dùng kem chống nắng của cậu, nhãn hiệu của tuýp kem này tôi chưa từng thấy qua.”
Không thừa nhận, tốt lắm. Tôi lại xách thùng rác của mình lên: "Đây là rác của cậu phải không, buổi sáng tôi giúp cậu ném vào trong thùng rác của cậu, vì sao cậu lại bỏ vào trong thùng rác của tôi?"
“Ôi, bình thường tôi không có nhiều rác, tôi để chung với thùng rác của cậu. Dù sao cậu cũng phải vứt đi, không tốn nhiều diện tích đâu."
Từ đó về sau, rác của Chu Dĩ Vi có thể nói là mưa móc đều dính, thùng rác của tôi và Phương Y Y, La Vân sẽ xuất hiện rác thuộc về Chu Dĩ Vi, hơn nữa có đôi khi còn là một ít thực phẩm đóng gói, có mùi dầu mỡ.
Nói với Chu Dĩ Vi rất nhiều lần để cho cô ta tự xử lý rác của mình, cô ta còn nói chúng tôi keo kiệt cũng nói rằng chúng tôi keo kiệt trong việc vứt rác, sau đó phàn nàn về chúng tôi với bạn trai qua điện thoại.
Chỗ đổ rác cách ký túc xá chúng tôi hơi xa, mỗi lần đi tới đi lui đều toát mồ hôi. Trải qua một thời gian, sự kiên nhẫn và khách khí của chúng tôi đối với Chu Dĩ Vi đã tiêu hao hầu như không còn, cô ta ném rác vào thùng rác của chúng tôi một lần, chúng tôi liền ném lại cho cô ta một lần.
Hết lần này đến lần khác, Chu Dĩ Vi cuối cùng cũng chịu vứt rác vào thùng rác của chính mình, nhưng vấn đề tiếp theo là...
Cô ta không đổ rác!
3.
Một ngày nọ, khi trở về ký túc xá sau giờ học, tôi ngửi thấy mùi hôi thối.
Khi thùng rác của Chu Dĩ Vi đã đầy, cô ta giẫm lên nó và tạo ra một khoảng trống để tiếp tục vứt rác vào đó.
Rác ở phía dưới ít nhất đã 4 hoặc 5 ngày.
Đáng sợ nhất chính là, hiện tại thời tiết oi bức, mùi rác rưởi tựa như vũ khí sinh học khiến người ta buồn nôn.
Tôi lập tức gửi wechat cho Chu Dĩ Vi bảo cô ta trở về đổ rác, cô ta nói mình đang cùng bạn trai đi dạo phố, bảo chúng tôi đổ giúp.
Cuối cùng vẫn là chúng tôi thật sự chịu không nổi, nên đã giúp cô ta đổ rác. Nhưng có lần một thì sẽ có lần hai, Chu Dĩ Vi luôn không vứt rác, người chịu tội vẫn là chúng tôi.
Thùng rác lại một lần nữa chất đầy, vừa về tới ký túc xá lại là mùi hôi thối quen thuộc. Bình thường Chu Dĩ Vi ở bên ngoài đều xây dựng hình tượng tiểu tiên nữ, ngay từ đầu ở ký túc xá còn có thể giả vờ, sau khi biết chúng tôi đều không thích cô ta thì dứt khoát không giả vờ nữa.
Một bên móc chân một bên ăn mì ăn liền, quần áo chất đống vài ngày không giặt.
Đối phó với loại người này, biện pháp duy nhất chính là xé bỏ lớp ngụy trang của cô ta.
Tôi chụp ảnh thùng rác của cô ta, nhưng xét thấy cô ta là con gái và là bạn cùng phòng nên tôi chọn không đăng ảnh vào nhóm lớp. Mà là gửi cho Chu Dĩ Vi trước.
Tôi nói với cô ta nếu không đổ rác, sẽ đăng ảnh vào nhóm để mọi người biết cô ta là người không giữ vệ sinh đến mức nào.
Quả nhiên cô ta rất tức giận, một lúc sau cô ta vội vàng chạy về ký túc xá, tóc mái ướt đẫm mồ hôi.
Cô ta bước vào cửa, hung tợn trừng mắt nhìn tôi một cái: "Cậu thật nhỏ mọn, rác của tôi làm phiền gì đến cậu chứ?"
Đúng là người vô liêm sỉ vô địch, tôi chưa kịp trả lời thì cô ta lại mang rác bỏ chạy. Nhưng sau đó, cô ta vẫn không đổ rác, bởi vì bạn trai phú nhị đại của cô ta mỗi tháng cho Phương Y Y 100 tệ, nhờ Phương Y Y giúp cô ả ném rác.
Tôi đã khuyên Phương Y Y đừng làm điều này cho cô ta, nhưng Phương Y Y đã đồng ý vì không phải ngày nào cô ấy cũng vứt rác.
Nhưng từ đó về sau, Chu Dĩ Vi càng kiêu ngạo hơn, thường xuyên ở ký túc xá khoác lác bạn trai phú nhị đại Chung Tử Kiện của cô ta đối với cô ta tốt bao nhiêu, bảo chúng tôi thức thời một chút, nói không chừng ngày nào đó bạn trai cô ta còn có thể thuê chúng tôi chọc cho cô ta vui vẻ, 100 tệ một lần.
4.
Buổi sáng Chu Dĩ Vi ra ngoài quá vội, chai lọ trên mặt bàn chưa kịp thu dọn. Tôi để ý thấy trên mặt bàn cô ta có một chai, bên trong đựng mỹ phẩm dưỡng da dạng kem.
Tôi nhớ tới tuýp kem chống nắng của mình, đột nhiên muốn xác nhận một chút. Tôi cầm lấy chai nhỏ trên bàn cô ta, mở ra một chút, ngửi ngửi thì đúng là mùi kem chống nắng của tôi.
Lúc này Chu Dĩ Vi vừa đúng lúc trở về, vừa vào cửa nhìn thấy tôi cầm chai nhỏ kia, liền xông lên đẩy mạnh tôi một cái.
May mắn thay, tôi bám vào thang cuốn để lên giường và không bị ngã xuống đất.
“Kiều Nhu, cậu muốn trộm đồ của tôi sao?”
Ăn trộm? Cô ta thật biết cách đổi trắng thay đen!
Phương Y Y vốn ở ban công rửa hoa quả, La Vân ở trên giường xem điện thoại di động. Nghe thấy động tĩnh của chúng tôi bên này đều vội vàng tới hỏi làm sao vậy.
Tôi cầm trong tay chai nhỏ kia: "Là ai trộm đồ của ai, trong lòng cậu rõ ràng nhất!"
“Cậu bớt nói hươu nói vượn đi! "
Nói xong cô ta muốn cướp đi chai nhỏ trong tay tôi, lại bị tôi né tránh. Cô ta còn muốn tiến lên kéo tóc tôi, nhưng bị La Vân kéo lại.
Tôi lấy một chút kem chống nắng ra mu bàn tay, rồi nghiêng người để Phương Y Y ngửi.
Phương Y Y bôi kem chống nắng một tuần, nên rất quen thuộc: "Đây không phải mùi kem chống nắng của cậu sao?"
La Vân nghe vậy cũng ngửi ngửi: "Đúng vậy, chính là mùi kem chống nắng của cậu.”
Chu Dĩ Vi thoát khỏi trói buộc của La Vân, sắc mặt không nói đạo lý: "Cả thế giới này chỉ mỗi cậu có thể mua kem chống nắng sao? Đây là tộ tự mua."
“Được, vậy cậu nói nhãn hiệu của kem chống nắng này là gì? Mua ở đâu? Có ghi chép thanh toán không?"
Tôi liền đặt câu hỏi, tôi chắc chắn Chu Dĩ Vi không thể lấy ra được. Chu Dĩ Vi theo bản năng nhìn lên mặt bàn của tôi, tôi cũng mặc cho cô ta nhìn.
Tuýp chống nắng kia cho dù cô ta cầm trong tay, tôi cũng đoán chắc cô ta xem không hiểu, bởi vì trên đó là tiếng Thái.
“Đây là chị họ tôi mua, tôi cảm thấy dùng rất tốt, tôi liền dùng bình đựng." Chu Dĩ Vi kiếm cớ rất nhanh, cảm giác là một tội phạm quen thuộc.
“Vậy cậu nói chị họ của cậu đem chứng cứ tới đây, thay cậu chứng minh! "La Vân nói.
Chu Dĩ Vi cười nhạo một tiếng: "Các người nghĩ các người là ai? Tôi đâu phải trộm, tại sao phải phối hợp với các người?”
Quả thật, chuyện này tôi cũng không có chứng cứ. Thấy tôi không đáp lời, Chu Dĩ Vi càng đắc ý.
“Kiều Nhu, cậu nhìn xem trên mặt bàn cậu dùng mỹ phẩm dưỡng da gì."
Cô ta đi tới trước bàn của tôi, tiện tay cầm bình sữa:" Đây là nhãn hiệu gì, ngay cả nhãn hiệu cũng không có. Cậu nhìn lại trên bàn của tôi xem, cái nào không phải nhãn hiệu lớn? Còn nói tôi trộm đồ chống nắng của cậu sao?”
Quả thật, mỹ phẩm dưỡng da tôi dùng không phải nhãn hiệu trên thị trường, mà là nhóm nghiên cứu phát triển LAMER căn cứ vào loại da và thói quen ăn uống của tôi mà cố ý điều phối, một bộ mỹ phẩm cũng chỉ hơn mười vạn mà thôi.
Tôi bước tới nhận lấy lọ kem dưỡng da từ tay cô ta rồi cố tình tiến lại gần.
Tôi quan sát khuôn mặt cô ta: "Lỗ chân lông nở to, hai má ửng đỏ, phấn trên mũi bị dính. Sản phẩm dưỡng da cô dùng thực sự rất tốt.”
Ngược lại, làn da của tôi trắng nõn mịn màng như trẻ con, bình thường sớm hơn tám giờ tôi thường bôi son môi là đủ rồi.
Hơn nữa sau khi tôi nói lời này ánh mắt của cô ta cũng vô thức nhìn vào mặt của tôi, đối lập hoàn toàn với làn da của cô ta. Tôi nhìn thấy ngọn lửa ghen tị trong mắt cô ta, cười đắc ý.
Nhưng từ ngày đó về sau, trong lớp có một số bạn học đang đồn tôi ở phòng kí túc xá trộm dùng mỹ phẩm dưỡng da của Chu Dĩ Vi, còn bị Chu Dĩ Vi bắt ngay tại chỗ.
Tôi vốn không muốn phản ứng, nghĩ thân chính không sợ bóng nghiêng. Không ngờ Chu Dĩ Vi thấy tôi không có phản ứng, lại càng được voi đòi tiên, đăng một bài post trên diễn đàn trường.
[Bạn cùng phòng luôn trộm dùng mỹ phẩm dưỡng da của tôi thì làm sao bây giờ?]
Cô ta không đăng ẩn danh, khoa chúng tôi cũng rất nhiều người biết cô ta, bài viết nhận được rất nhiều câu trả lời.
Lúc này cô ta mới online ẩn danh.
[Ôi, tôi thật sự là một tiểu ngu ngốc, xin giúp đỡ lại quên ẩn danh.]
[Thực ra mỹ phẩm cũng không phải vấn đề lớn, thỉnh thoảng đồ trang sức hoặc những vật dụng khác sẽ bị thất lạc một cách khó hiểu. Lúc đầu tôi còn tưởng mình vô tình làm mất chúng...]
Trong bài viết cô ta đổi trắng thay đen, còn nói ngày đầu tiên khai giảng tôi đã dẫn đầu cô lập cô ta.
Chuyện huấn luyện quân sự kia mọi người trong lớp chúng tôi đều biết, lúc ấy không ai để ý nhiều, nhưng bây giờ khi nhắc lại mọi người đều cảm thấy lúc ấy chính là chúng tôi cô lập cô ta, hại cô ta vắng mặt huấn luyện quân sự
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT