Dù cô cố tỏ ra mạnh mẽ đến thế nào, trong mắt anh cô mỏng manh như cánh hoa. Anh lo rằng chỉ cần một cơn gió mạnh thổi, bông hoa sẽ rũ nát.

Cô tựa lên ban công, nhìn xuống đường phố tấp nập dưới chân. Trên khoảng không cao rộng, mọi tiếng còi xe huyên náo ồn ào, khói bụi đến nghẹt thở đều nằm dưới chân cô. Tất cả ưu phiền lo toan đều không tồn tại.

Cô đưa tay xoa gương mặt trắng nhợt. Anh đứng trong nhà, nhìn cô qua cánh cửa kính đang mở rộng. Anh không dám rời mắt bất cứ giây nào. Cô đứng ở góc ban công một mình, nói rằng cần không gian yên tĩnh để suy nghĩ.

Chuyện nữ ca sĩ đó tự sát đã ngập tràn trên các trang tin tức. Không khó để đoán điều gì khiến tâm trạng của cô bất ngờ tụt dốc không phanh.

Chỉ một cuộc gọi, trạng thái tinh thần tốt đẹp mà anh gắng sức vun đắp sụp đổ trong chớp mắt.

Cô đang mắc chứng rối loạn lo âu và suy nhược thần kinh, có xu hướng trở thành trầm cảm. Ở bên anh một thời gian mới chuyển biến tích cực hơn.

Giờ cô đã đứng đó bốn mươi phút. Không nên để cô trầm tư lâu thêm nữa.

Anh tiến về phía cô, không giấu giếm tiếng bước chân của mình. Mục đích của anh là để cô phát hiện anh đang lại gần. Cô hơi xoay đầu về hướng phát ra âm thanh.

Anh ôm cô từ sau lưng.

“Tôi vừa gọi điện cho trưởng khoa. Bạn em được phát hiện kịp thời nên tình hình điều trị khả quan. Đã qua giai đoạn nguy hiểm. Em đừng lo lắng.”

Cô ôm lấy cánh tay vững chắc của anh.

“Cảm ơn anh.”

“Vài ngày nữa sức khỏe của cô ấy ổn định, tôi đưa em đi thăm.”

Cô chỉ ừ nhẹ một tiếng. Hai người lặng ngắm hoàng hôn hạ xuống trên thành phố. Cô nói khẽ:

“Lão gia, anh có thể hứa với em một chuyện không?”

“Chuyện gì?”

“Anh phải hứa thì em mới nói được.”

Anh hạ mi mắt, nhìn cái xoáy tóc nho nhỏ trên đỉnh đầu cô. Anh không thể thấy biểu cảm trên gương mặt cô nên chẳng thể đoán suy nghĩ của cô.

Ít nhất anh cần biết cô đang muốn nói gì. Vì thế, anh đáp.

“Được. Tôi hứa.”

Ánh tà dương nhạt dần, nhường chỗ cho màn đêm buông xuống. Gió cũng lạnh và đường phố yên tĩnh hơn.

“Đến ngày em không còn bên anh. Hãy quên em thật nhanh.”

Cô không nói từ “nếu”. Mà dùng một câu khẳng định. Như thể cô chắc chắn tương lai ấy sẽ xảy ra.



Bác sĩ dự đoán rằng chị Tiên cần nằm trong phòng ICU điều trị tích cực cho bệnh nhân nguy kịch ít nhất hai ngày nữa.

Lúc anh làm việc, cô lén lên mạng xem tin tức.

Từ lúc sống cùng anh, cô chẳng buồn quan tâm tới thế giới bên ngoài như thế nào. Cả ngày không động đến điện thoại. Dưới sự che chở yên bình ấy, cô đánh mất sự nhạy bén và gai góc của mình. Điều này thật không tốt.

Khi anh không ở bên nữa, cô phải sinh tồn như thế nào?

Tin tức gần đây khá ảm đạm. Không có gì đặc biệt. Cô cật lực hỏi thăm các mối quan hệ quen biết của mình. Đến gần tối, người cho cô nhiều tin tức giá trị nhất mới xuất hiện – Tuệ.

“Alo, Phượng à. Đúng lúc tôi đang muốn tìm bà đây.”

Nghe giọng Tuệ, cô càng thêm lo lắng.

“Có biến gì à?”

“Cũng hơi khó nói. Không biết là tốt hay xấu nữa.”

Đạt và đàn em của hắn đang bị tạm giam. Treo trên đầu chúng là một lố tội. Tội bắt giữ người bất hợp pháp, tội cố ý gây thương tích có tính chất côn đồ và lặp lại nhiều lần. Bọn chúng còn dính phải nhiều tình tiết tăng nặng trách nhiệm hình sự.

Đồng thời, công ty xây dựng của Đạt đã sụp đổ hoàn toàn cùng với hàng loạt cáo buộc tham ô và nợ nần chồng chất. Tội hình sự gộp tội kinh tế. Đạt đừng mong chờ được ngày bước ra khỏi nhà đã.

Đây đáng ra phải là một tin tốt.

Tuệ ấp úng.

“Chắc bà không biết, Đạt có một ông bồ thần thông quảng đại. Tổng giám đốc công ty Tiến Phước. Ông ta đang tìm cách rửa tội cho Đạt, rằng…”

Thấy Tuệ khó khăn để lựa chọn từ ngữ, Phượng cắt lời.

“Ông ta muốn đưa ra bằng chứng rằng tôi tự nguyện đi theo bọn chúng chứ gì? Hay là chứng minh rằng khi gây án chúng dùng chất kích thích, mất khả năng nhận thức và điều khiển hành vi để tránh bị truy tố tội hình sự?”

Lão Tiến Phước, thủ đoạn kiếp trước hay kiếp này chẳng có gì thay đổi.

Có vài điều Tuệ không nói cho Phượng. Thứ nhất, sự việc tai tiếng của Đạt và tổn thất hắn gây ra cho mỏ Quý Xá đã khiến uy tín cũng như sức mạnh của ông Phước sụt giảm trầm trọng.

Dường như có bàn tay thao túng phía sau khiến mọi nỗ lực vớt vát của lão Phước chỉ mang lại sự sụp đổ nhanh hơn. Một thế lực vô hình nào đó. Hoặc những đối thủ trước đây của Tiến Phước. Cũng có thể là cả hai, cùng góp sức đẩy Tiến Phước tới bờ vực diệt vong.

Thứ hai, lão Phước chính thức trở mặt với Dương, đuổi hắn lên Lào Cai ôm cục nợ Quý Xá bỏng tay.

Đám đàn em thấy đại ca liều mạng vì ông Phước để đổi lại sự hiềm nghi của lão ta, đồng loạt mất lòng, xúi đại ca tách riêng. Không việc gì một kẻ có máu mặt như Dương lại phải chịu đứng dưới lão già thất bát đó. Giữa một đám loạn cào cào, Dương lại không để lộ động thái rõ ràng nào. Hắn nằm im chờ đợi.

Tuệ đã ngầm mò theo các phi vụ bất chính của Tiến Phước từ lâu. Cô tin mình nắm giữ thông tin mật nhiều hơn ai hết. Vì cho rằng Phượng chỉ không may dính dáng với Đạt, nên cô không thông báo những thông tin còn lại. Mặt khác, Tuệ đang trong quá trình điều tra. Cô không thể để lộ thông tin cho người ngoài. Kể cả Phượng.

Thứ ba, việc Đạt đi đời đã chắc mười mươi. Tuy nhiên lão Phước thì không. Phía điều tra chưa nắm được cái thóp nào của ông ta. Quả là lão cáo già thành tinh.

Đây cũng chính là điểm “không hoàn mỹ” trong kế hoạch của anh. Anh biết. Nhưng thời cơ đã đến. Nếu không ra tay thì sẽ vuột mất cơ hội.

Thứ tư, kẻ tới tận nhà mẹ Phượng ở quê, quay video dọa dẫm cô, Kiên, sau hai ngày lẩn trốn đã bị công an bắt.

Hiện hắn đã được áp giải về Hà Nội chờ kết án.

Phượng gặng hỏi thêm nhưng Tuệ không tiết lộ gì nữa. Cô đành gác máy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play