Thấy anh lặng thinh, cô tiếp tục giải thích luận điểm của mình:
“Tôi chẳng biết gì về anh. Ngoại trừ việc tất cả mọi người gọi anh là “anh Ba”, thứ mà tôi vừa mới nhận ra không phải tên thật của anh. Thì tôi không hề biết gì về anh hết.
Anh cũng thấy hoàn cảnh của tôi rồi đấy. Tôi chỉ là một cô gái tỉnh lẻ, xoay sở với cuộc sống trong thành phố lớn.”
Cô dứt khỏi đôi mắt anh, nhìn lên chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh trên đỉnh đầu và từng nhóm khách ăn vận lộng lẫy.
“Mọi hào nhoáng xa hoa này, đều thật xa lạ với tôi. Và cả những kẻ muốn hại tôi, đều sống trong thế giới sặc mùi tiền quyền này.
Chỉ việc tồn tại đối với tôi đã là chuyện khó. Anh nghĩ tôi có thể…”
Cô còn chưa kịp nói hết câu, vòng tay anh siết lấy eo cô. Cơ thể hai người dính chặt như đang ôm nhau. Cô vội đẩy anh ra.
“Anh làm gì vậy?”
Nhưng vòng tay của anh quá chặt, dù cô có đẩy thế nào cũng không nhúc nhích. Anh vòng cả hai tay bao lấy cô, khiến cô nằm trọn trong lòng anh. Cằm anh đặt lên vai cô khiến cô không thể thấy được biểu cảm trên mặt anh.
Anh bỗng sợ hãi, vội ngăn cô nói.
“Khoan đã. Lần này không tính. Em đã làm việc cả ngày. Quá mệt mỏi khiến em không nghĩ thông được. Em không biết mình muốn nói gì đâu.
Em hãy về nhà nghĩ thêm một chút. Thực ra tôi cũng là người khá được. Tôi có nhiều quỹ đầu tư nên dù không đi làm cũng có thể cho em cuộc sống thoải mái. Tôi luôn ở công ty, không bao giờ bén mảng chốn tệ nạn. Tôi sẽ luôn gọi điện thông báo cho em nếu tôi cần đi đâu. Em không bao giờ phải lo lắng hỏi tôi đang ở chỗ nào, đang làm gì. Tôi nấu ăn cũng ổn. Chỉ cần nhìn công thức một lần là tôi có thể nấu chính xác mọi món. Em thích gì tôi đều có thể nấu cho em ăn. Hoặc nếu không ăn ở nhà, tôi có thể đưa em ra nhà hàng. Tôi sở hữu 26 nhà hàng. Em muốn tới bất cứ chỗ nào cũng được. Tôi có vài resort, khu vui chơi và một cái du thuyền. Khi nào sáng tác khiến em mỏi mệt, cần lấy lại nguồn cảm hứng thì em có thể tùy tiện chọn một chỗ. Bất cứ tài sản nào đứng tên tôi đều chào đón em. Còn cả bệnh viện nữa. Em đi khám không bao giờ phải chờ đợi. Cân nhắc lại đi, tôi có khá nhiều ưu điểm.”
Anh ngập ngừng vài giây rồi nói tiếp.
“Tôi không phải kẻ cuồng việc nhàm chán đâu. Ngoài giờ làm tôi thường chơi thể thao. Tôi đam mê thiên văn và nhiếp ảnh. Khẳng định không có sở thích xấu nào. Hay, em nghĩ tôi là người khô khan?”
Anh vùi đầu vào mái tóc cô. Giọng anh lười biếng một cách quyến rũ.
“Tôi lãng mạn, khi chỉ còn hai ta.”
Trên người anh không có mùi rượu. Nhưng anh nói như thể đang say. Gặp anh mấy lần, số từ anh đã nói gộp lại không nhiều bằng vừa nãy đâu. Ngón tay cô vô thức nghịch phần tóc ở gáy anh. Mềm mại hơn cô tưởng. Giống như trái tim của anh vậy. Cô thì thầm vào tai anh.
“Ban nãy tôi nghe lỏm được một nhóm tiểu thư buôn chuyện. Họ nói anh là người đàn ông độc thân đắt giá nhất nước. Vậy mà anh chỉ nghĩ ra việc báo cáo giờ giấc, nấu ăn với khám bệnh thôi à?”
Anh khẽ thở dài. Âm thanh quyến rũ đến mức khiến tay chân cô run rẩy.
“Tôi thấy những ưu điểm người ta coi trọng chẳng là gì trong mắt em.”
Anh nhìn cô, mong mỏi tìm thấy một tia sáng trong mắt cô.
Nhưng cô lại chẳng nhìn anh.
Cô hơi rũ mắt, lắng nghe bản nhạc.
“Điệu Waltz này sẽ kết thúc sau 32 giây nữa. Sau 32 giây này, tôi sẽ buông anh ra. Mong anh cũng sẽ làm vậy.”
Cô cảm nhận được toàn thân anh cứng lại. Cô vỗ nhẹ một cái lên lưng anh. Tấm lưng rắn chắc của anh khiến tay cô đau.
“Nghe tôi nói đã. An, tôi không thích chơi trò mập mờ. Tôi sẽ cân nhắc kỹ chuyện của chúng ta. Nhưng tôi cần thời gian suy nghĩ.”
“Bao lâu?”
“Tôi sẽ cho anh biết quyết định của tôi. Vào ngày cuối cùng của tháng này.”
Anh nhìn vào cô. Vẻ mặt cô kiên định. Cô không nói đùa. Anh vô thức lặp lại.
“Ngày cuối cùng của tháng này.”
Cô gật đầu, trả lời cứng rắn.
“Quyết định cuối cùng. Không có chuyện sau này thay đổi suy nghĩ.”
Nghĩa là, vào ngày cuối cùng của tháng cô sẽ nói cho anh biết quyết định cuối cùng của cô. Đó sẽ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời anh. Hoặc là ngày tử hình cho mối tình này. Anh buộc phải từ bỏ cô. Vì cô khẳng định không đổi ý. Không nhân nhượng, không thuyết phục, không đeo bám.
Nếu không lờ mờ cảm nhận được một chút rung động dưới đáy mắt cô, anh sẽ cho rằng cô đang kéo dài thời gian để nhẹ nhàng cắt đuôi anh.
Tình yêu khiến nhà bác học lỗi lạc nhất trở thành kẻ dại khờ. Mù quáng tin vào mọi dấu hiệu họ tưởng tượng ra và ảo tưởng về một tương lai viên mãn. Anh đang trở thành một kẻ dại dột như thế. Anh muốn tin cô.
Anh ôm chặt lấy cô, hương thơm trên tóc cô trêu người quanh đầu mũi anh.
“Còn 12 giây. Để tôi ôm em thêm 12 giây nữa.”
Giọng anh thật khẽ.
“Gia thế của tôi có chút phức tạp.”
Quá phức tạp đối với một cô gái vô tư như cô.
Anh nói:
“12 giờ đêm ngày cuối cùng của tháng này, tôi đứng chờ em tại tầng trên cùng của CTower.
Nếu em tới, tôi sẽ kể cho em mọi thứ.
Còn nếu từ chối tôi, em đừng đến. Hãy để tôi đứng trên tầng 81 một mình. Và ngày hôm sau, tôi có thể quên em.”
Nốt nhạc cuối cùng vang lên. Ngón tay nghệ sĩ dương cầm nhấc khỏi phím đàn. Vòng tay anh cũng buông khỏi eo cô. Hai người không nhìn vào mắt nhau, xoay người đi về hai hướng. Đi được năm bước, anh quay đầu lại, chỉ thấy bóng lưng lạnh lùng của cô rời khỏi phòng tiệc. Không chút lưu luyến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT