Cô đang ở Rhode Island, Mỹ – đất nước của những giấc mơ. Và quả thực chỉ một tuần trước, khi cầm trong tay tấm vé danh dự tham gia chương trình trao đổi sinh viên ưu tú của Nhạc viện, cô thực sự tin rằng thời gian tại Mỹ sẽ là hồi ức kỳ diệu nhất trong cuộc đời mình.

Sự thực chứng minh không phải vậy.

Cô bước một mình ra khỏi hội trường, cùng với vài trăm sinh viên với đa sắc tộc, với màu mắt và màu da. Kết thúc một buổi thuyết giảng của giáo sư, ai nấy đều vội vàng rời khỏi phòng học, tản ra khuôn viên trường rộng lớn.

Tuy nhiên, những sinh viên quốc tế lạ mặt không phải điều khiến cô phiền lòng. Trái lại, điều hủy hoại chương trình trao đổi sinh viên quý giá khó khăn lắm mới có được của cô lại là những người nói cùng thứ ngôn ngữ với cô. Những kẻ đang đi rì rì sau lưng cô chỉ trỏ.

Gáy cô nóng rát, như thể cô cảm nhận được nhiệt lượng phóng ra từ những tiếng xì xào của họ vậy.

“Này, nhỏ kia là ai mà được đại diện nhóm sinh viên đoàn Việt Nam phát biểu thế? Phát âm Tiếng Anh tốt phết nhỉ?”

“Trời, bà không biết hả? Đương kim vô địch cuộc thi nghệ thuật cấp các trường Đại học toàn quốc đấy! Quét sạch toàn bộ đối thủ nặng ký từ các trường khác bằng một ca khúc tự sáng tác, đơn ca với đàn guitar. Nghe nói đêm chung kết nhỏ mặc áo dài trắng, màn trình diễn mang đậm màu sắc truyền thống, hoàn mỹ tới mức ban giám khảo đứng lên vỗ tay rào rào, trực tiếp cho điểm tối đa luôn!”

“Dữ vậy luôn hả? Nhưng mà tại sao…mọi người lại xúi nhau tẩy chay nhỏ đó thế? Từ lúc lên máy bay mấy đứa liền phím tôi không được nói chuyện hay giúp đỡ nhỏ đó. Tôi chẳng hiểu gì luôn. Mà sợ do nhỏ đó có vấn đề gì nên cũng làm theo. Từ đó tới giờ tôi vẫn thắc mắc mãi nè.”

Người bạn kia bĩu môi, ghé tai thì thầm.

“Bà đúng là cù lần. Thế mà cũng không hiểu. Chẳng ai giải thích cho tôi đâu, vì vấn đề này mọi người chỉ tự ngầm hiểu với nhau thôi.”

“Là gì thế, bà mau nói đi!”

Cô gái càng hạ giọng thấp hơn, chia sẻ một bí mật nguy hiểm.

“Giải quán quân là nhỏ đó. Còn á quân…bà biết là ai không?”

“Ừm…hình như là…hot girl Phạm Hoàng Anh”, người bạn giật thót, vội che miệng.

“Khiếp! Ghê vậy á. Này, không thể nào chứ!”

Cô gái kia lắc đầu, trách bạn mình suy nghĩ quá đơn giản.

“Bà không biết thì yên lặng tôi nói cho. Tôi có một bà chị làm trong ban tổ chức cuộc thi, bà ấy nói là…bố con Hoàng Anh đã lo lót hết ban giam khảo lẫn ban tổ chức rồi, để cho Hoàng Anh được giải quán quân.

Tự nhiên có một con nhỏ ất ơ ở đâu nhảy vào, trình diễn lại vượt trội hơn toàn bộ các thí sinh còn lại. Thậm chí còn lấn át cả cái bài nhạc giật đùng đùng của Hoàng Anh nữa. Giám khảo mà trao giải cho Hoàng Anh thì kiểu gì cũng gây bất mãn, rồi kéo theo nghi án mua giải. Mà hơn nữa có ông giám khảo kính nghiệp quá, nhất quyết không nhận đút lót nên càng không trót lọt.

Rốt cuộc giải nhất vẫn trao vào tay người xứng đáng, Hoàng Anh cay quá nên mới ép mấy đứa trong đoàn mình, tuyệt đối không ai được hỗ trợ hay thân thiết với con nhỏ quán quân kia. Phải triệt để tẩy chay nó!”

Danh tiếng của Hoàng Anh thối nát thế nào các cô đều nghe qua. Cô bạn nghe xong cũng tức điên lên, lớn tiếng.

“Hoàng Anh bị điên à? Nhà nó giàu thế, hiếm lạ gì một chuyến đi Mỹ mà hơn thua với người ta?”

Cô gái vội bịt miệng bạn mình.

“Be bé cái tiếng thôi! Bà có biết trong nhóm sinh viên trao đổi hôm nay có bao nhiêu “chim lợn” của Hoàng Anh không hả?

Đúng, ai cũng biết nhỏ quán quân kia oan uổng. Nhưng mà bố Hoàng Anh làm to, so với đám sinh viên mới tập tọe học hát chúng ta, Hoàng Anh đã ra mắt với danh nghĩa nghệ sĩ rồi. Nó có bao nhiêu mối quan hệ, tài nguyên. Khối người muốn đi theo nịnh bợ nó. Cái bạn quán quân kia đành chấp nhận tủi thân thôi.

Với cả…”

Cô nói thêm.

“Tôi nghe nói Hoàng Anh định nộp hồ sơ xin vào trường Juilliard.”

Người bạn bất ngờ.

“Eo ôi, Hoàng Anh nó bị hoang tưởng à? Juilliard là trường nghệ thuận hàng đầu nước Mỹ, trình nó thì bò lết cũng không qua được cái khe cổng, chứ đừng có nói là vào học.”

“Thế! Nhưng Hoàng Anh đã chuẩn bị hồ sơ xong cả rồi. Nó định thắng giải nghệ thuật cấp các trường đại học này để làm đẹp hồ sơ, chắc một chân vào Juilliard.

Bà thử nghĩ mà xem, bố Hoàng Anh đi lo lót trước khi chương trình diễn ra cả tháng. Bản thân Hoàng Anh cũng đã đi ám chỉ, khoe mẽ bản thân đoạt giải quán quân khắp nơi rồi. Riêng tiền phục trang, đội múa, thuê biên đạo múa, nhà sản xuất âm nhạc,…chắc bố nó phải tốn cả cái ô tô rồi ấy.

Bụp một cái, một thiếu nữ áo dài trắng đàn guitar chiếm trọn hào quang. Thử nghĩ xem, Hoàng Anh có điên không?

Bà không biết thì thôi, bây giờ Hoàng Anh đi đâu cũng gào lên là nhỏ quán quân kia giành đi tất cả mọi thứ của nó. Đúng là thứ mặt dày mất nết!

Chúng ta mà thân thiện với bạn kia, Hoàng Anh biết được, nó gây khó dễ, hành hạ chúng ta chết. Hoàng Anh khủng khiếp thế nào, ai cũng nghe danh rồi. Tốt nhất là không trái ý nó để được yên thân.”

Người bạn nghe xong mà không định thần được.

Cách họ một đoạn là nhóm năm sinh viên khác. Họ cũng đang xúm lại, xì xào thảo luận. Tất cả cùng dõi theo vị quán quân kém may mắn.

Dường như cô nhạy cảm tự nhận ra mình không được chào đón, vì thế đã đi trước. Lúc này bóng nữ sinh mặc âu phục đen đã biến mất sau cổng chào.

Hai cô gái nghe loáng thoáng nhóm phía sau xì xào.

“Tội nghiệp, có khi cậu ta chẳng biết mình đã đắc tội ai.”

“Thôi, giữ lòng trắc ẩn lại đi. Đối tốt với nhỏ đó, lúc Hoàng Anh nó điên lên trả thù thì ai thương hại mình?”

Cô bạn nghe vậy, nhìn theo bóng cô gái cô độc rời đi, tặc lưỡi.

“Người tài thì ở đâu cũng làm nên chuyện. Tin tôi đi, Hoàng Anh có muốn vùi dập thế nào, người ta vẫn vươn lên được thôi. Mà….bạn quán quân đó tên là gì thế? Không ai nói chuyện với bạn ây, không được nghe giới thiệu nên tôi chẳng biết tên.”

Cô gái còn lại suy nghĩ một lát rồi nói.

“Có, tôi nhớ tên của bạn quán quân đó. Tên rất lạ, nên nghe một lần là có ấn tượng luôn.”

“Là gì vậy?”

“Hình như là…Nguyễn Thị Mỹ Phượng.”



Phượng hậm hực bước ra khỏi khu giảng đường. Cổ áo sơ mi của bộ vest cứng nhắc khiến cô khó thở. Phượng cáu kỉnh tháo một cúc áo, thở hắt ra.

Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì để họ tỏ thái độ bài trừ đến thế?

Buổi trao đổi của giáo sư kết thúc lúc năm giờ chiều, bây giờ trời đã sẩm tối. Nhóm sinh viên được tự do du ngoạn khắp thành phố, ăn uống, tham quan, đi chơi bất cứ đâu tùy thích. Miễn sao đúng chín giờ sáng ngày mai có mặt ở sảnh khách sạn để tiếp tục cuộc hành trình.

Phượng chống hông, ngửa mặt lên trời.

Nhìn thái độ của bọn họ thì hoàn toàn không muốn cô tham gia chung rồi. Sáng nay bạn cùng phòng của cô thậm chí còn không báo cho cô thời gian tập hợp lên xe bus tới giảng đường nghe giảng. Làm cô tới muộn, bị thầy hướng dẫn mắng té tát.

Phượng nhìn từng nhóm sinh viên quốc tế vui vẻ từng tốp rời khỏi trường.

Có một nhóm sinh viên gồm cả nam lẫn nữ đi qua Phượng. Trong đó có cậu con trai tóc đỏ, da trắng, mặt đầy tàn nhang nói giọng Ireland đặc sệt đi ngang qua cô. Phượng nghe thấy cậu ta nói rằng.

“Có một bữa tiệc ở Brown. Rượu và đồ ăn miễn phí. Đó là tiệc riêng tư chỉ dành cho sinh viên tốt nghiệp. Cơ mà tôi biết một người ở đó nên sẽ được vào cửa. Các cậu có muốn đi không?”

Nhóm bạn nhao nhao lên.

“Tất nhiên rồi! Tại sao không? Sinh viên trường Brown đó nha. Tôi nghĩ mình có thể làm quen nhiều anh chàng đẹp trai ở đó.”

Người khác phì cười.

“Anh chàng đẹp trai? Đừng nói cậu vẫn còn mê mẩn Alex Phan đấy nhé!”

“Kệ tôi. Không ai đánh thuế ước mơ hết”, người nói câu này là một cậu con trai.

Trọng tâm suy nghĩ của Phượng tập trung hết vào “đồ ăn và đồ uống miễn phí”.

Cái bụng sau lớp áo sơ mi sặc mùi nhân viên đa cấp của cô đã sôi lên ùng ục. Vì thế khi nhóm bạn kia leo lên một chiếc xe bus, cô chẳng suy nghĩ gì nhiều mà bám theo.

Đám bạn xấu tính kia muốn cho cô ra rìa ư? Cô mới là người loại họ ra khỏi cuộc vui của mình. Nhìn cô đi, cô đang tới dự bữa tiệc chia tay sinh viên năm cuối trường Brown.

Phượng háo hức nhìn theo nơi xe bus đang tiến đến.

Lòng cô bỗng cảm thấy vô cùng rạo rực, linh cảm mách bảo cô rằng một điều thú vị nào đó đang chờ mình.

Xe bus không dừng lại trước cổng trường Đại học Brown cổ kính như Phượng tưởng tượng. Cô theo chân nhóm người tới một nơi tựa như cậu lạc bộ.

Cậu bạn người Ireland kia quả nhiên “có tay trong” như cậu ta khoe khoang. Là một nhân viên trông cửa. Anh ta lén mở cửa cho họ vào.

Phượng nhanh trí đứng ở hàng, khiến anh chàng nhân viên giữ cửa tưởng cô cũng là một thành viên trong nhóm của cậu bạn người Ireland, vì thế cô bám càng trót lọt.

Khi họ vừa bước vào phòng tiệc, Phượng liền tách ra hướng khác để tránh bị phát hiện.

Ban đầu Phượng còn lo rằng bộ vest đen đồng phục mà cả nhóm sinh viên cùng mặc để đi nghe giảng sẽ trở nên quá bắt mắt. Ngay khi bước vào sàn nhảy, Phượng biết mình đã lo quá thừa thãi.

Âm nhạc xập xình, ánh đèn muôn màu điên đảo. Ai nấy đều nhảy múa, vui chơi hết mình. Chẳng ai thèm quen tâm tới một kẻ nhợt nhạt như cô.

Nỗi sợ ban đầu tan đi, Phượng dần trở nên phấn khích.

Cô thử từng vị của bánh kẹp mini và cupcake cho tới khi no căng. Chân nhún theo nhạc, tay với lấy mọi ly champagne mà phục vụ bưng qua. No tới mức cô ợ ra bong bóng champagne.

Bị đàn áp bởi đám sinh viên trao đổi xấu tính kia suốt một tuần, cuối cùng bản năng hướng ngoại của cô cũng được bùng nổ.

Cô làm quen với vô số bạn mới. Trong đó không ai nói cùng ngôn ngữ hay màu da với cô. Họ càng chẳng biết cô là ai, nhưng ai nấy đều hào hứng mời Phượng nhập hội. Và trước khi Phượng nhận ra, cô đã tham gia trò “Thật hay thách” kinh điển.

Mọi thứ thật tuyệt vời, cho tới khi chai bia quay vào Phượng. Cô chẳng cần suy nghĩ mà nói:

“Tôi chọn nói thật.”

Cô bạn tóc vàng lập tức nhận ra trò lươn lẹo của Phượng.

“Không thể. Chúng tôi không biết cậu, vì thế nếu cậu nói dối thì chúng tôi cũng không kiểm soát được. Vì thế cậu chỉ có thể chọn thách.”

Phượng vô tư gật đầu.

“Cậu muốn thách gì nào?”

Cô bạn tóc vàng chỉ lung tung về phía quầy bar.

“Cậu là bạn mới, tôi sẽ không gây khó dễ cho cậu. Cậu có thể chọn ra một anh bạn bất kỳ ngoài người trong nhóm chúng ta để mời nhảy. Cậu mời được tôi cho cậu qua.”

Phượng hỏi:

“Ồ, nếu tôi không vượt qua thử thách?”

“Lên sân khấu hát bài “Once upon of dream” trong hoạt hình “Công chúa ngủ trong rừng” đi.”

Nhóm bạn ồ lên. Thật quá chơi khó nhau. Hát nhạc hoạt hình ở một buổi tiệc lớn thật bẽ mặt mà.

Phượng lại không cho là như vậy. Cô gật đầu, đồng ý dứt khoát.

“Nhận kèo.”

Đám đông phấn khích hô lên.

Cô bạn tóc vàng ngửa cổ cười, không ngờ Phượng chấp nhận mọi điều kiện đơn giản như vậy.

“Nhất cậu đấy. Tôi sẽ ra chỗ DJ để yêu cầu nhạc. Không phải tôi không tin cậu đâu. Đề phòng hờ thôi, cậu biết mà.”

Phượng khảng khái gật đầu.

Cô oai phong đứng dậy trong tiếng hò reo của mọi người.

Phượng băng qua sàn nhảy đông người, mạnh mẽ như một mũi tên. Hàng người dạt ra hai bên khi cô tiến tới phía quầy bar.

Chất cồn lâng lâng cùng không khí vui vẻ chưa ảnh hưởng tới não bộ và khả năng phân tích của Phượng. Cô nhanh chóng phân tích.

Hiện tại ngồi ở quầy có tới ba nhóm.

Nhóm ngoài cùng toàn các anh chàng bóng bẩy, hướng ra phía sàn nhảy như tăm tia đối tượng tiềm năng. Mấy anh chàng này có khả năng cao đồng ý với lời mời của cô nhất.

Phượng lại hơi lấn cấn.

Mấy gã nhìn có vẻ ưa tán tỉnh, ngà ngà say, lại còn đi theo nhóm. Cô không muốn bị trêu ghẹo đâu.

Nhóm thứ hai đứng ở giữa, gồm cả nam lẫn nữ. Thế thì càng khó khăn hơn. Nam nữ đứng xen kẽ, ai nấy đều ôm vai bá cổ thân thiết. Chẳng may cô mời phải bạn trai của cô nàng nào đó trong nhóm này. Cô không muốn gây ra ẩu đả đâu.

Phượng lướt máy tới khu vực cuối cùng của quầy bar.

Anh ngồi một mình.

Đôi mắt của Phượng sáng lên.

Tư thế ngồi thẳng, người đàn ông quay mặt về phía quầy bar, bỏ lại sàn nhảy náo nhiệt sau lưng. So với đám người say bét nhè ngả ngớn, anh trở nên thật khác biệt. Đặt trước quầy của anh là một ly Single Malt Scotch cao cấp.

“Chà, môt người đàn ông lịch thiệp và cổ điển”, Phượng nghĩ, “Thật hiếm gặp.”

Phượng đoán người phong độ như anh sẽ rộng lượng bỏ qua khi phát hiện ra cô tới vì một thử thách.

Được, vậy chọn anh đi.

Chân Phượng đổi hướng, tiến về phía anh. Càng lại gần, cô càng nhận ra không ổn.

Qua khóe mắt, cô phát hiện ra đám đông tuy im lặng nhưng ai nấy đều chằm chằm dõi theo khi cô bước càng gần về phía anh.

Người đàn ông này rất đặc biệt sao? Tại sao mọi người nhòm cô kỳ quái như vậy?

Bây giờ cô chạy còn kịp không?

Phượng tư duy thật nhanh.

Tại sao bây giờ cô mới nghĩ ra nhỉ, chọn một người đang tự cách ly bản thân khỏi đám đông điên cuồng thực sự là một lựa chọn quá ngu ngốc.

Còn chưa tính tới biểu cảm ngạc nhiên của mọi người khi Phượng tiến về phía anh, người cô mời hiện không có hứng thú tiệc tùng, thì khả năng cô bị từ chối là gần như tuyệt đối.

Khi cô kịp nghĩ xong thì bản thân đã đứng trước anh từ khi nào. Đạn đã lên nòng, cô không còn đường lui nữa.

Theo bản băng của một cô gái hòa đồng, cô nở nụ cười thật tươi. Tuy nhiên trong đầu, Phượng đã nghĩ sẵn ra kịch bản sau đó.

Mặc kệ anh quyết định thế nào, cô cũng sẽ thu tay về, sau đó chạy lên sân khấu. Thậm chí, Phượng đã tính sẵn trong đầu rằng phải trình diễn thế nào rồi.

Đối với những sinh viên xuất sắc trường Brown thì lên sân khấu nhảy nhót nhạc thiếu nhi là một chuyện gì đó rất bẽ mặt. Nhưng với dân biểu diễn như cô thì không đâu.

Chẳng việc gì phải sợ.

Cô có thể hóa phép nhạc phim hoạt hình thành một màn trình diễn đẳng cấp. Cô là quán quân cuộc thi nghệ thuật cấp các trường đại học kia mà.

Phượng hành động trong lúc nghĩ.

Cô chìa tay về phía anh, nói một câu tiếng Anh lưu loát.

“Anh đẹp trai, tôi mời anh nhảy được chứ?”

Anh quay sang nhìn cô.

Giây phút hai mắt chạm, trái tim của Phượng sững một nhịp.

Ánh đèn rực rỡ của sàn nhảy cũng không thể nào làm lu mờ gương mặt xuất chúng của anh. Đôi mắt anh đen thẫm, sâu thẫm tựa màn đêm vô tận của vũ trụ.

Hai người nhìn nhau, âm thanh dường như tan biến, mọi khung cảnh lùi về phía sau. Một giây dài như một thế kỷ.

Phượng hoảng hốt, vội rụt tay về.

Đột nhiên, người đàn ông nội liễm kia nắm lấy tay cô. Phượng kéo tay lại nhưng vòng tay của anh kiên nghị tới mức cô không thể nhúc nhích. Anh đứng dậy khỏi chiếc ghế xoay tại quầy bar.

Phượng hơi hốt hoảng. Người hoạt ngôn như cô nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

Anh đứng trước mặt cô. Anh cao hơn cô thật nhiều, bóng lưng vững chãi như muốn bao bọc cô trong đó. Phượng tròn mắt, ngẩng đầu lên nhìn anh. Thế là anh lại được trông thấy đôi mắt trong veo rực rỡ của cô.

Phượng thấy anh nhìn sâu vào đôi mắt mình. Anh mỉm cười. Giọng anh thật trầm ấm, thanh âm của anh như vuốt ve mọi giác quan của cô.

Anh nói:

“Tôi đang chờ em tới.”

Âm thanh ồn ã trên sàn nhảy dừng hẳn, thay vào đó là nền nhạc du dương êm dịu.

Bàn tay của hai người nắm chặt lấy nhau, đôi mắt anh nhìn cô tha thiết. Và bên tai cô là lời ca dịu dàng của ca khúc “Once upon of dream”.

“Em không được phép nói chuyện với người lạ. Nhưng anh không phải người lạ. Chúng ta đã gặp nhau nhau một lần.

…Trong giấc mơ của em.”

—Hoàn—

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play