Phượng nằm lăn ra đất, nửa người phải tê liệt. Cô nằm trong thời lượng mười bài “Yesterday” và cô nghĩ thêm mười bài nữa mình cũng không có sức để ngồi dậy.

“Thằng khốn”, Phượng nghiến răng.

Ít ra giờ này cô biết mình đang ở đâu.

Cô đang ở trong một cái nhà kho hoặc một công xưởng bỏ hoang. Một nơi được dựng tạm để chứa đồ – cô đoán vậy. Tuy nhiên hiện tại trong kho hàng đang trống không.

Tại sao cô biết đây chỉ là một cái kho tạm ư? Thậm chí cô còn biết chất liệu dựng lên nơi này kia.

Khu nhà kho rỗng này được dựng tạm bằng tôn. Hoặc bằng một chất liệu hợp kim tương tự.

Bởi khi tay cô vừa chạm vào vách tường, một luồng điện từ đầu ngón tay tới bả vai, làm tê liệt nửa người của cô.

Cô ngã lăn ra đấy, nửa người phải tê bại, không thể nhúc nhích.

Dòng điện không đủ lớn để giết người, nhưng đủ để làm tê liệt bất cứ người trưởng thành nào.

Cô đoán điện áp cơ thể cô vừa hứng chịu tương đương với một chiếc dùi cui điện. Gã bắt cóc thấy cô chạm được tay vào tường, liền truyền điện lên bức tường làm bằng tôn, khiến cô bị giật.

Vấn đề là khi cô ngã xuống, gáy lại đập xuống đất.

Có một cái ổ khóa to đùng sau đầu cô, đúng vị trí của vết thương. Giờ đang nằm liệt dưới đất, cô cảm nhận được thứ gì đó nóng nóng chảy ra từ sau đầu mình.

“Chết tiệt”, cô khẽ rủa.

Vết thương sau đầu đang khép miệng lại rỉ ra rồi.

Bên tai cô, tiếng nhạc lúc này chẳng khác nào tiếng sấm.. Màng nhĩ, tiền đình đều đau.

Bỗng một điệu cười xen vào trong tiếng nhạc.

“Em chẳng biết khi nào thì nên từ bỏ.”

Chỉ nghe giọng hắn đã khiến cô tức điên lên. Trong lúc đầu cô đang tuôn ra muôn vàn lời chửi rủa, cô chợt nghĩ đến một điều.

Qua màn hình theo dõi, kẻ đó thấy Phượng đang nằm tê liệt dưới đất, hơi nghiêng đầu sang trái. Sau đó cô nằm im không nhúc nhích, như thể đã thiếp đi.

Phượng đột nhiên ngoan ngoãn như vậy, thật kỳ lạ.



Đội đặc nhiệm di chuyển hết tốc lực. Khi họ tới hiện trường là hơn bốn giờ sáng.

Nực cười làm sao, hiện trường bắt cóc là trung tâm thương mại thuộc tập đoàn CCorp. Và nơi cô đang bị giam giữ cũng vậy. Anh cảm thấy dường như hung thủ đang trêu ngươi mình.

Sau khi khảo sát địa hình và đảm bảo không có gì bất thường. Trung mở bản đồ trên màn hình và triển khai phương án một với đội đặc nhiệm.

Trung trình bày xong, mười đặc vụ hô “Rõ” rồi nhanh chóng vào vị trí. Tất cả tản đi rồi, Trung nhìn thấy anh đã mặc lên người trang phục như những đặc công khác.

Lần Phượng bị băng của Long Đen tóm, anh thay đồng phục, bỏ lại các trang bị. Trung nhìn anh, lúc này phục trang và thiết bị trên người anh đầy đủ như các đặc vụ khác.

Trung nhận ra anh đang chuẩn bị cho điều gì, anh ta đứng nghiêm, nói:

“Anh Ba, mục tiêu của nhiệm vụ lần này là giải cứu con tin. Nhưng thân là đặc vụ CCorp, nhiệm vụ lớn nhất của chúng tôi là bảo vệ sự an toàn của anh.”

Anh đeo lên hông chiếc thắt lưng đa năng. Sau đó, anh ngước mắt nhìn vị đội trưởng cương nghị kia.

Anh đáp:

“Nếu không thể đảm bảo mang Phượng về lành lặn, thì sự an toàn của tôi không cần tính đến nữa.”

Nghe được lời khẳng định của anh, Trung hơi sững lại.

Anh nói dứt khoát.

“Vào vị trí.”



Phượng nằm bất động dưới sàn mười phút. Không động đậy, không nhúc nhích. Tĩnh lặng tới mức kẻ nào nhìn vào cũng cho rằng cô đã lả đi.

Sau đó cô đột nhiên xoay cái đầu lật về bên trái của mình qua phải. Tiếp tục lặng im như vậy.

Bất thường. Quá bất thường.

Phượng sẽ không phải kẻ nằm chờ chết trong hiểm cảnh. Chắc chắn cô đang ấp ủ một âm mưu nào đó.

Nhưng cô cứ nằm im như vậy. Hơn nữa, một kẻ không thể nhìn, không thể nghe sẽ nảy ra được một kế hoạch xảo trá đến thế nào cơ chứ.

Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ, đột nhiên kẻ đang nằm như xác chết kia bật dậy.

Hai cô nắm lấy hai bên mép của chiếc bịt mắt. Cánh tay kéo lên theo phương thẳng đứng, cùng lúc đó xoay đều chiếc bịt mắt sang trái rồi phải, đảo chiều ngắn nhưng liên tục.

Hắn có thể thấy gương mặt cô co lại vì đau đớn, răng nhe ra. Lớp da dưới lớp bịt mắt tước ra, kéo rách thành những vệt dài đỏ lừ dưới biểu bì. Cái ổ khóa sau đầu kéo theo cả một nắm tóc, bị giật ngược lên.

Chẳng khác nào tra tấn bản thân, nhưng hành vi kia vẫn tiếp diễn không ngừng.

Đến khi hắn hiểu ra cô muốn làm gì, thì Phượng đã kéo được cái bịt mắt lên trán. Cái khóa kim loại cuốn theo tóc và cả mảng da đầu bị hắn đánh cho toe toét máu. Nhưng cô phải tháo chiếc bịt mặt này ra.

Phượng thét lên một tiếng, dồn một lực dứt khoát, giật phăng cái che mắt ra khỏi đầu.

Chiếc bịt mắt nặng trịch bay từ trong tay Phượng theo đường vòng cung, đập mạnh xuống sàn.

Tiếng khóa kim loại đập đắng chát xuống sàn, kèm với đó là âm thanh như một chiếc rẻ ướt rơi.

Lớp nhung lót bên trong chiếc bịt mắt đẫm máu. Khi nó rơi xuống đất, vũng chất lỏng tóe ra sàn. Một búi tóc ướt cuốn vào chiếc khóa. Bị kéo phăng khỏi da đầu cô.

Phượng hét lên vì đau, nhưng cùng lúc đó, cô gồng mình đứng bật dậy.

Âm thanh văng vẳng bên tai cô là giọng nói ghê rợn của hắn.

“Em vẫn luôn tàn nhẫn với bản thân như vậy.”

Phượng giật mình, cô mặc kệ sau đầu đang chảy máu ròng ròng. Cô vội móc chiếc tai nghe không dây ra.

Cô móc, cậy cái nút ra khỏi lỗ tai mà không thể. Chợt cô sờ thấy vệt cứng nào đó trong ống tai, lan ra vành tai. Nhận ra đó là thứ gì, Phượng ôm hai tai mình, chửi ầm lên.

“Đồ chó!”

Hắn đổ keo, dính tai nghe vào trong tai cô.

Chưa khi nào Phượng mất bình tĩnh hơn lúc này. Cô ngồi thụp xuống, ôm tai, hét lên. Trong khi phát điên trong cơn giận, giọng cười ngặt nghẽo của hắn vang bên tai cô.

“Tôi quá hiểu em, phải không nào?”

Bị giật điện, cô ngã mạnh xuống đất, khiến cái khóa sau đầu xé rách vết thương vừa đông máu lại. Người tê đến không thể nhúc nhích.

Chợt dòng chất lỏng nóng hổi rỉ ra sau đầu cho cô một giải pháp. Phượng nghiêng đầu đều sang trái và phải để máu thấm lên lớp nhung lót trong chiếc bịt mắt.

Mỗi khi cảm giác máu sắp đông lại, cô lén lút cử động cổ, ma sát chiếc khóa cào lên vết thương. Cứ như thế suốt nửa tiếng, các cơ trên cơ thể hồi phục. Đồng thời cảm nhận chiếc bịt mắt và da đầu đã đủ trơn, cô bật dậy.

Cô thành công kéo được chiếc bịt mắt ra. Xước hết mặt, giật phăng một mảng tóc và da đầu. Cảm thấy vết thương sau đầu hở ra và chảy máu ồng ộc.

Nhưng cũng đáng.

Phượng nhanh chóng tự an ủi bản thân quên đi đôi tai bị đổ keo. Cô chống chân lên đầu gối, đứng dậy.

Cô phải tìm cách thoát khỏi đây.

Mắt Phượng lia từ mặt sàn tới chân tường. Quả như cô tự đoán, hắn giam giữ cô tại một nhà kho bỏ không dựng bằng tôn.

Phượng cắn răng, cố đứng thẳng.

Khi ngẩng đầu lên, gương mặt cô hướng vào tường. Và thứ đối diện tầm mắt khiến toàn thân cô chết sững.

Bên tai Phượng, hắn cất tiếng:

“Thích không? Quà dành tặng em đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play