Có người kêu lên: “Lão Vương, mau nói xem nó đáng giá ra sao?”

“Tại buổi đấu giá ở Hồng Kông năm ngoái, một miếng ngọc bội Ngọc Long từ thời Chiến Quốc còn không tốt bằng hai miếng này, cuối cùng nó được bán đấu giá với giá cao tới 1,3 triệu tệ, cậu nói có đáng giá không?”

Lão Vương nói xong, bất đắc dĩ trả lại hai miếng ngọc bội cho Đường Hán.

Đám đông sôi sục: “Chàng trai, tôi sẽ cho anh một triệu, bán tôi một miếng...”

“Người ta vừa mới nói xong trong cuộc đấu giá năm ngoái bán với giá 1,3 triệu, cậu lại ra giá 1 triệu, không phải kiếm lời rồi sao, tôi ra giá 1,5 triệu.”

“Anh cũng không hiểu, đây là một cặp, sao có thể tách ra bán được, tôi trả 3,5 triệu cho hai miết

“Hai miếng 4 triệu.”

Đường Hán sững sờ, trong nháy mắt, cục đất anh vừa nhặt đã trở thành bốn triệu? Giống như một giấc mơ.

Lúc này, một người đàn ông trung niên đi đến bên cạnh Đường Hán nói: “Người anh em, tôi có thể xem miếng ngọc bội của cậu không?”

Đường Hán thấy người đàn ông trung niên có khí chất phi thường liền gật đầu, đưa miếng ngọc bội cho ông ta.

Người đàn ông trung niên nhìn nó rồi nói: “Hai miếng Ngọc Long này tuy rằng được chạm khäc rất đơn giản nhưng hình dáng vô cùng đẹp, tôi trả năm triệu, cậu em thấy sao?”

“Cốc Thiên Phong, ông ấy thật sự là Cốc Thiên Phong.”

“Trời ơi, một ông lớn trong giới đồ cổ, một chuyên gia nổi tiếng trong ngành thẩm định, sao hôm nay ông ấy lại xuất hiện ở đây?”

Đường Hán cũng đã nghe nói về Cốc Thiên Phong, người có thể được coi là rất nổi danh trong giới đồ cổ, đã từng ở trong chuyên mục giám định đồ cổ của CCTV.

Thấy Đường Hán vẫn còn do dự, những người xung quanh không thể bình tĩnh, cục đất mà anh mua với giá một nghìn tệ đã tăng gấp năm nghìn lần trong nháy mắt, tương đương với nhặt được năm triệu, tại sao họ lại không có vận mệnh tốt như vậy chứ?

Nhiều người kêu to: “Người anh em, bán đi, giá của ông Cốc đưa ra quá tốt rồi.”

Đường Hán suy nghĩ, anh không hiểu đồ cổ, giữ thứ này cũng vô dụng, bán được thì bán vậy.

“Được rồi, ông Cốc, tôi sẽ bán cho ông.”

Đường Hán đưa số tài khoản ngân hàng cho Cốc Thiên Phong, Cốc Thiên Phong chuyển tiền cho Đường Hán. Một lát sau, điện thoại của Đường Hán vang lên, thể hiện số dư trong thẻ đã tăng thêm năm triệu.

Không ngờ anh chỉ đi dạo thôi mà đã kiếm được năm triệu, Đường Hán rất vui. Vui xong anh chợt nhớ ra, Mã Tam Á đâu?

Mã Tam Á thấy mình đã hoàn toàn thua cuộc nên muốn lợi dụng hỗn loạn để trốn đi, nhưng trong nháy mắt đã bị

Đường Hán phát hiện.

Đường Hán hét lớn: “Mã Tam Á, thừa nhận thua cuộc, khỏa thân mà chạy đi.”

Mã Tam Á vốn muốn chưồn êm nhưng khi thấy bị Đường Hán phát hiện, cô ta vội vàng chạy ra khỏi đám đông. Không biết làm thế nào, ba cúc áo phía sau váy ngắn cô đang mặc đột nhiên rơi ra, Mã Tam Á đang vội vàng chạy trốn thì chiếc váy trượt xuống dưới chân.

Đám đông lại sôi sục.

“Mã Tam Á hở hang quá, còn không mang qu@n lót...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play