Sau khi bị tát vài cái nữa, Triệu Đại Thành cuối cùng cũng hiểu ra thiếu niên trước mặt không hề sợ mình, nói nặng lời sẽ bị đánh, nên đã ngoan ngoãn ngậm miệng.

"Giờ ông có trả tiền không?" Đường Hán lại hỏi.

Lúc này, bất ngờ có một đoàn xe ô tô chạy thẳng vào trong sân, toàn bộ số đó đều là xe ô tô sang trọng, dẫn đầu là một chiếc Bentley màu đen. Sau khi xe dừng lại lập tức có một ông lão bước xuống, theo sau là mấy người quản gia và vệ sĩ.

"Cứu mạng ah, Dương lão cứu mạng..." Triệu Đại Thành tựa như nhìn thấy vị cứu tinh, lợi dụng lúc Đường Hán đang phân tâm liền bò tới trước mặt ông lão đó.

"Dương lão, ông giúp tôi một chút, tên nhóc này dám đến chỗ tôi đánh người, hơn nữa còn muốn cướp tiền của tôi nữa."

Triệu Đại Thành lại phát huy toàn bộ bản chất vô lại của mình, là ác nhân còn hay cáo trạng trước, hơn nữa còn ví chuyện đòi nợ của Đường Hán như hành vi cướp bốc. Dù sao thì ông ta cũng đã xé giấy nợ rồi, không còn gì phải sợ nữa.

Vị khách quý mà ông ta định tiếp hôm nay chính là Dương Hoành Đạt, ông ta biết nhóm vệ sĩ của Dương Hoành Đạt đều là những tinh anh xuất thân từ bộ đội đặc chủng, họ không phải là người đám côn đồ dưới tay ông có thể so sánh được, họ nhất định có thể đối phó được Đường Hán.

"Anh nói cái gì?" Dương Hoành Đạt trầm giọng nói.

"Tên nhóc này tên Đường Hán, nó chính là côn đồ vừa đánh người của tôi, hơn nữa còn muốn cướp tiền của tôi..."

Bốp, Triệu Đại Thành còn chưa kịp nói xong đã bị Dương Hoành Đạt tát một cái vào mặt.

"Dương lão, sao ngài lại đánh tôi?"

Triệu Đại Thành bối rối, chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Ông chỉ vừa thoát khỏi tay Đường Hán, còn tưởng đã gặp được vị cứu tinh ai ngờ lại bị đánh tiếp?

Dương Hoành Đạt còn chưa kịp mở miệng, Đường Hán đã đi tới nói: "Ông nội, ông chú ý sức khỏe một chút, mấy việc thô bạo như đánh người này cứ để con là được rồi."

Dương Hoành Đạt nói với Triệu Đại Thành: "Anh nghe thấy chưa? Đây là cháu nuôi của tôi, ai cho anh nói là côn đồ, là kẻ cướp như vậy hả?"

Triệu Đại Thành che má nói: "Không... không phải... hiểu lầm, Dương lão, đây đều là hiểu lầm."

Dương Hoành Đạt lại nói với Đường Hán: "Cháu nội ngoan, sao cháu lại ở đây?"

Đường Hán nói: “Ông nội, công ty xây dựng Đại Thành nợ nhà hàng rất nhiều tiền, cháu đến đòi nợ nhưng Triệu Đại Thành không chịu trả, hơn nữa ông ta còn xé giấy nợ rồi sai người đánh gãy chân cháu nữa. Vì thế mà cháu mới muốn dạy cho ông ta một bài học."

"Dạy hay lắm." Dương Hoành Đạt quay đầu lại, tức giận nói với Triệu Đại Thành: "Triệu Đại Thành anh thật dũng cảm, anh dám ức hiếp cháu trai của tôi sao?"

"Tôi không dám nữa, tôi thực sự không dám nữa."

Triệu Đại Thành thầm nói trong lòng, tôi đã bị đánh thành như vậy mà ông còn dám nói tôi ức hiếp nó, lão già này đúng là người bao che quá mà.

Dương Hoành Đạt hỏi Đường Hán: "Người này nợ con bao nhiêu?"

"200 vạn."

Đường Hán thầm nghĩ, nếu ông dám xé giấy nợ của tôi thì tôi còn ngại gì mà không chơi ông một vố chứ? Để rồi xem xem ai ác hơn ai, vừa nghĩ anh vừa cộng thêm 100 vạn vào số nợ.

Dương Hoành Đạt lại nói với Triệu Đại Thành: “Khi nào trả?”

"Trả, tôi sẽ trả lại ngay."

Triệu Đại Thành chỉ có thể âm thầm cam chịu, ai bảo ông xé giấy nợ của người ta, bây giờ trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.

Giờ ông ta hối hận rồi, hối hận vì đã nhận lời giúp đỡ Chu Béo. Trong lòng ông ta đang thầm chào hỏi tổ tiên đời mười tám đời của Chu Béo, tên nhãi này dám không nói rõ cho ông biết Đường Hán có Dương Hoành Đạt chống lưng, nếu ông biết, ông đã không động đến Đường Hán rồi.

Lúc này ông chỉ có thể âm thầm tạm biệt số tiền không cánh mà bay của mình.

Triệu Đại Thành lấy sổ viết cho Đường Hán một tấm séc 200 vạn.

"Mau xin lỗi cháu trai của tôi!" Dương Hoành Đạt nói.

Triệu Đại Thành cúi đầu thật sâu trước mặt Đường Hán, ông ta nói: "Đường thiếu, thật xin lỗi, tất cả là lỗi của tôi."

Bây giờ Dương Hoành Đạt nói gì cũng đúng, thật sự cầu nguyện cho lão già này mau chóng nguôi giận. Công ty xây dựng Đại Thành của ông còn đang đàm phán một hợp đồng trị giá mấy tỉ với Tập đoàn Trường Không, nếu vì chuyện lần này mà hai bên trì hoãn việc ký kết hợp đồng sẽ làm công ty của ông thiệt hại nhiều vô kể.

Đường Hán huênh hoang xua tay: “Bỏ đi” Dù sao thì anh cũng mới cầm thêm 100 vạn của người ta, không nên làm quá đáng quá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play