Sở Ngọc Lang mím môi cười: “Chỉ uống hết thuốc, còn cặn thuốc đổ xuống gốc cây thôi. Sao Điện hạ lại nghĩ nhiều vậy ạ?”
“Không có gì là được, nhưng sức khoẻ nàng quá yếu, đừng luôn cứ giấu bệnh sợ thầy.” Nhớ lại bộ dáng mỗi ngày nàng nhíu mày ngủ không yên và luôn gặp ác mộng, Tư Mã Tĩnh bèn nói: “Tạm thời bảo nữ y điều dưỡng giúp nàng, chờ thêm mấy ngày nay nữa nếu không khá hơn thì gọi Thẩm thái y tới khám thử.”
“Được.”
“Hôm nay Cô bảo ngự trù làm vài món điểm tâm, nàng nếm thử xem hương vị thế nào.”
Cung nữ bưng khay gỗ tử đàn khắc hoa bước đến, trên mâm là kẹo hồ lô có màu sắc hấp dẫn, từng quả táo gai đỏ tươi mọng nước được phủ thêm đường càng làm tăng thêm sắc màu.
Không chỉ có xâu táo gai mà còn có nho và cam. Thiện Phòng ti được Thái tử điện hạ căn dặn nên đã vắt hết óc làm mấy món này thành những bông hoa.
Tư Mã Tĩnh kiêu ngạo hất cằm, vừa chọn một cây kẹo hồ lô đưa tới bên môi Sở Ngọc Lang: “Đây là Cô cho người của thiện phòng làm, chọn ra những quả táo gai tươi ngon nhất. Nàng nếm thử xem hương vị thế nào?”
Sở Ngọc Lang nhìn quả táo gai óng ánh trong suốt, không hé miệng cắn ngay mà chỉ mím môi cười nhận lấy: “Đa tạ điện hạ.”
Lông mày như mực của Tư Mã Tĩnh khẽ động, hắn cố áp chế cảm xúc trong lòng. Nhìn Sở Ngọc Lang cắn một miếng nhỏ lớp đường bên ngoài một cách cẩn thận và nho nhã, kế đến hắn như lơ đãng hỏi: “Mùi vị đó có giống với khi nàng còn bé chút nào không?”
Mùi vị khi còn bé ư?
Sở Ngọc Lang nghĩ khi còn nhỏ quả thật nàng từng ăn món này rồi, nhưng bên trong táo gai vô cùng chua, lớp phủ đường bên ngoài cắn mà vẫn còn dính miệng.
Mỗi lần Tạ Du tới thì phải rất lâu mới có thể gặp nàng, vậy nên cho dù là kẹo hồ lô ngon nhất khi tới được chỗ nàng cũng sẽ tan chảy thôi.
Chỉ là hồi đó muốn ăn được những thứ này rất khó, ăn được những món khó có được mới càng cho thấy nó đáng quý biết bao.
Nàng mím môi cười nói: “Đương nhiên là ngự trù làm ngon hơn rồi.”
Tư Mã Tĩnh nhìn nàng một lát rồi thôi, chỉ ừ khẽ chứ không nói thêm nữa.
Sở Ngọc Lang hỏi: “Điện hạ không nếm thử sao?”
Tư Mã Tĩnh ngồi im nhìn nàng. Sở Ngọc Lang đối diện với đôi mắt đen láy của hắn, không hiểu rõ cái nhìn đó nghĩa là gì, còn tưởng rằng bên môi dính nước đường mới đưa tay lau khoé miệng.
Nhưng môi vô cùng sạch sẽ, không có cảm giác dính dính gì cả.
“Điện hạ?” Nàng dừng một lát, có phần không hiểu.
“Cô không ăn những thứ này.” Tư Mã Tĩnh không nhìn tiếp nữa, lạnh lùng quay đi, đưa tay bưng chén trà được đặt trên bàn nhấp một miếng trà.
Sở Ngọc Lang khựng lại, trong lòng nhanh chóng ngẫm nghĩ vì sao hắn lại tự dưng mất hứng. Nhưng không nghĩ ra được, nàng đành nhìn kẹo hồ lô trong tay với vẻ hoang mang.
Người ta hay nói gần vua như gần cọp, quân tâm khó lường, nhưng tâm của vị Thái tử này cũng chẳng dễ đoán được.
Tô Chỉ đứng bên cạnh thấy rõ ràng nhưng không tiện nhắc nhở tiểu thư, bèn âm thầm sốt ruột thay tiểu thư. Điện hạ rõ là đang muốn tiểu thư tỏ bày nỗi lòng, đôi lúc tiểu thư rất thông minh, nhưng cũng có khi lại chậm lụt quá.
Sở Ngọc Lang nhìn khuôn mặt kiêu ngạo của hắn, buột miệng: “Điện hạ, hôm nay sao lại bảo ngự trù làm món này vậy ạ?”
Đã không thích ăn thứ này thì sao lại biết nàng muốn ăn chứ?
“Trông thấy nên bảo người làm.” Tư Mã Tĩnh tựa lên ghế mềm, mắt phượng buông thả, tuỳ ý bắt chéo hai chân.
Sở Ngọc Lang chững lại, cảm thấy Thái tử quả nhiên sống thật tự do thoải mái. Nàng thả kẹo hồ lô xuống, mím môi cười hỏi: “Vậy Điện hạ muốn ăn gì, ta sẽ bảo người đi làm cho Điện hạ.”
Đôi mắt đen như mực nhìn nàng, Tư Mã Tĩnh muốn tìm lại nụ cười bao dung và vui vẻ khi hắn còn làm Sở Trĩ nhưng thất bại.
Có lẽ nếu bây giờ Sở Trĩ đứng trước mặt nàng, nàng sẽ thân mật đút kẹo hồ lô tới môi cậu nhóc và cười bảo cậu nếm thử đi.
Kìm nén cảm xúc khác lạ xuống đáy lòng, hắn nói: “Lần sau đi, bây giờ không còn sớm nữa, không cần phải làm khổ mình.”
“Chuyện có thể làm Điện hạ vui vẻ thì sao lại là làm khổ mình chứ?” Sở Ngọc Lang nhìn hắn bằng đôi mắt trong trẻo, dưới ngọn nến ấm áp, trông nàng càng dịu dàng và gần gũi.
Sở Ngọc Lang luôn biết cách dỗ dành người khác, nói chuyện khiến đối phương vô cùng thư thái. Tuy nhiên lại có điều gì đó khiến người ta không khỏi phát cáu.
Lại thêm một ngày, một ngày hoàn hảo thích hợp phơi thuốc. Các kệ trong sân chất đầy thuốc, xung quanh nồng nặc mùi thuốc.
Dưới tàng cây hoè trong viện, một cô nương áo xanh đang ngồi trước bàn đá giã thuốc và mấy tiểu cung nữ đang cúi đầu sửa sang thảo dược.
Lâm Bán Hạ đang giã thuốc nhưng lại không yên lòng. Mấy ngày trước, ngoại tổ phụ gọi nàng ấy tới nói về chuyện Thái tử phi, e là Thái tử phi đang không khoẻ lắm.
Theo lý thuyết, đại đa số đại phu đều không bắt ra mạch của chứng bệnh này nên hẳn là Thái tử phi không biết vấn đề trên người mình, thế nhưng tại sao nàng lại từ chối cho nàng ấy bắt mạch chứ?
Suy nghĩ bay xa, nàng quên khống chế lực tay, vừa nghĩ đến chỗ khó hiểu thì tay lại giã nặng hơn, suýt nữa đã nện xuống bàn.
“Lâm y nữ, ngài đang làm gì đấy?” Cung nữ áo xanh ngồi đối diện đang lựa nhặt thảo dược ra phơi, thấy vậy thì kinh ngạc nhìn qua.
“À, ta không sao.” Lâm Bán Hạ lập tức ngừng tay rồi ngẩng đầu mỉm cười nhìn cung nữ.
“Ta nghe nói đã lâu nương nương chưa triệu kiến ngài, chẳng biết nghĩ sao nữa, Điện hạ đối xử tốt với nương nương như vậy, cố ý mời ngài đến điều trị sức khoẻ cho nương nương mà.” Tiểu cung nữ kia bĩu môi, nhưng nương nương lại chẳng đoái hoài đến Lâm y nữ, hoàn toàn không coi ra gì.
Lâm Bán Hạ nhìn tiểu cung nữ kia. Tiểu cung nữ khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, dung mạo xinh đẹp, vóc dáng không tồi, bên tai có cài một bông hoa nhỏ màu hồng.
Trang điểm rất đầy đủ, suy cho cùng tuổi không lớn lắm và dáng vẻ cũng không tệ. Thế nên, khi nhìn thấy chủ tử xuất sắc và đối xử tốt với nữ chủ tử cộng thêm hậu viện không có cơ thiếp khác, nàng ta khó tránh khỏi sẽ có đôi chút tâm tư.
Nàng ấy có lòng nhắc nhở: “Nương nương dù sao cũng là nương nương.”
“Vậy thì sao, dù sao cũng là tâm ý của Điện hạ mà, sao lại có thể không coi ra gì chứ.” Tiểu cung nữ bĩu môi, vừa hơi mạnh tay đã làm gãy một miếng cam thảo.
Nàng ta chẳng quan tâm, chỉ đặt nó lên nan tre trộn với cam thảo khác rồi chuyển sang loại thảo dược tiếp theo.
Nghe được sự ghen tị trong câu nói, Lâm Bán Hạ đành thở dài lắc đầu, không tốt chút nào. Người như Thái tử điện hạ là người có thể cho người khác nhớ nhung sao?
Tiểu cung nữ nghĩ lại vừa rồi còn chưa nói thoả, thấy nàng ấy không tiếp lời thì lại bắt đầu một chủ đề khác: “Lâm y nữ, trước đó cô chỉ ở Thái y thự thôi sao? Thái y thự cũng có nữ quan à?”
Lâm Bán Hạ nói: “Đương nhiên là có.”
“Bình thường nương nương không cần cô đến chẩn trị, vậy có phải cô sẽ phải về Thái y thự không?” Tiểu cung nữ thấy Lâm Bán Hạ đang mải lo giã thuốc, bèn chậc lưỡi, dường như nghĩ đến một hình ảnh gì đó rất thú vị: “Nhưng dẫu sao cô cũng do Điện hạ mời về, nương nương phụ lòng Điện hạ, không biết sau khi Điện hạ biết sẽ thế nào nhỉ.”
Lâm Bán Hạ muốn nói dựa vào sự sủng ái của Điện hạ dành cho nương nương, cho dù hắn biết thì cùng lắm sẽ cho rằng nương nương không hài lòng về nàng ấy, sau đó thay nữ y khác cho nương nương. Như thế cũng hợp ý tổ phụ, tổ phụ không muốn nàng ấy dính líu vào vũng nước đục này.
Tiểu cung nữ muốn nói thêm mấy câu nữa, chợt bên ngoài có người nói cô cô ở cung Kiêm Gia đến.
Lâm Bán Hạ kinh ngạc bỏ chày giã thuốc xuống, ngẩng đầu thấy xa xa có vài cung nữ áo trắng đang đi tới.
Cung nữ áo trắng đi vào sân rồi khách sáo hỏi: “Lâm y nữ có đây không? Nương nương nhà ta tìm ngài qua đó ạ.”
Lâm Bán Hạ cất đồ giã thuốc, vội đi tới cẩn thận hỏi thăm: “Nương nương có chỗ nào khó chịu ạ? Ta đi lấy hòm thuốc đã.”
Nàng ấy nhận ra vị cung nữ áo trắng này là cung nữ nhị đẳng tại cung Kiêm Gia, được sủng ái trước mặt nương nương. Nhìn thấy trên mặt nàng kia không có vẻ gì là lo lắng, nàng ấy nghĩ chắc hẳn nương nương không có chuyện gì.
Quả nhiên, cung nữ áo trắng cười nói: “Nương nương không muốn y nữ đến khám bệnh, sao phải mang theo hòm thuốc chứ, ngài cứ đến là được.”
Lâm Bán Hạ đáp vâng, theo cung nữ áo trắng kia đến cung Kiêm Gia.
Cung Kiêm Gia quả nhiên không hổ là cung Thái tử phi đang ở, trông rất xa xỉ lộng lẫy. Sau khi vòng qua nhiều sân và hai hành lang, họ đã đến toà nhà nơi nương nương thường tiếp khách.
Cung nữ sau cánh cửa vén rèm châu để Lâm Bán Hạ đi vào.
Ngoài cửa sổ là một màu xanh tươi, trầm hương được hun trong lư hương bằng đồng lượn lờ thấm vào ruột gan.
Sở Ngọc Lang nửa tựa lên ghế mềm, một tay chống thái dương, một tay cầm một viên ngọc màu đen đang gật gù nhắm mắt.
Lâm Bán Hạ không dám nhìn thẳng, cúi đầu hành lễ: “Tham kiến nương nương.”
Sở Ngọc Lang mở mắt ra, nhìn nàng rồi mỉm cười hỏi: “Lâm y nữ đến rồi à? Mau ngồi đi.”
Trên ghế mềm bằng gỗ sồi sơn mài có một chiếc bàn gỗ tử đàn chia chiếc ghế mềm thành hai phần.
Lâm Bán Hạ không biết ý nàng, đành đứng dậy rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện: “Vâng, nương nương.”
Trên bàn nhỏ gỗ lim bày một ván cờ đã tàn và bên cạnh là quyển kỳ phổ được lật một nửa. Sở Ngọc Lang bóp miếng ngọc đen trơn bóng, khẽ vuốt ve sau đó để nó lên bàn cờ.
Nàng cân nhắc nói: “Lâm y nữ đã học y từ nhỏ sao?”
Lâm Bán Hạ cung kính đáp: “Vâng, trong nhà hạ quan đã nhiều thế hệ hành nghề y, lúc ba tuổi hạ quan đã đi theo phụ thân để phân biệt các loại thảo dược, sau này phụ thân hành nghề y hạ quan cũng đi theo quan sát.”
Sở Ngọc Lang mỉm cười nói: “Quả nhiên Lâm y nữ không tầm thường, một nữ tử muốn gia nhập vào Thái y thự là rất khó đấy.”
“Nương nương quá khen rồi ạ.” Lâm Bán Hạ vội nói.
Sở Ngọc Lang hỏi: “Ngươi biết đánh cờ không?”
Lâm Bán Hạ nhìn các quân đen trắng hỗn hợp trên bàn cờ, hé môi do dự nhưng vẫn đáp: “Hồi bẩm nương nương, hạ quan không biết đánh cờ.”
Lúc nàng ấy còn nhỏ, ngoại tổ phụ không giàu có, chỉ là một thái y nhỏ bình thường trong Thái y viện mà thôi. Và phụ thân chỉ là một lang trung bình thường ở y quán, lúc đó người trong nhà không nhiều, phụ thân còn phải thường xuyên lên núi hái thuốc.
Lâm Bán Hạ đi theo ông ấy, chưa từng có ai dạy nàng chơi những thứ tao nhã này, hàng ngày chỉ vùi đầu vào đống thuốc, chọn tới chọn lui các loại thảo dược.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT