Đầu óc bỗng chốc trở nên trống rỗng, Tạ Du không phản ứng kịp.

Bên cạnh, Trường Dung và Tô Chỉ đã xông tới. Cảnh tượng vừa nãy thật sự đã hù doạ họ rồi. Nhưng Trường Dung phản ứng rất nhanh, bởi hôm nay tiểu thư mặc một bộ hộ giáp tơ vàng nên sẽ không sao cả.

Quả nhiên sau khi chạy tới, họ có thể thấy rõ mũi tên không xuyên qua tim, mà đầu mũi tên đã cắm vào lớp giáp mềm bên trong áo nên chưa rơi xuống, trông chỉ giống trúng tên thôi. Còn máu chảy ra hẳn là máu tiểu thư giấu từ trước, đúng lúc bị mũi tên xuyên qua túi máu ấy nên nó mới trào ra.

“Tiểu thư, ngài làm ta sợ quá.” Tô Chỉ vừa khóc vừa cười, ngón tay run rẩy chạm vào mũi tên kia nhưng bị Trường Dung ngăn lại.

“Xin Tạ nhị công tử đưa tiểu thư nhà ta trở về.” Trường Dung áy náy và cung kính thỉnh cầu. Nàng ấy vốn đang quỳ dưới đất, khi nói câu này thì đã quay người sang nhìn Tạ Du.

Ở bên cạnh, Thu Tín không hiểu nhưng cũng biết đây là một vũng nước đục, bởi Thái tử điện hạ còn ở đây, ban ngày ban mặt để công tử nhà hắn ta ôm Thái tử phi chẳng lẽ đang chê mạng không đủ dài à?

Nghĩ vậy cộng thêm thấy dáng vẻ đó của Trường Dung, Thu Tín lập tức nổi đoá. Hắn ta không khỏi nói: “Nếu vẫn là tiểu thư nhà ngươi thì công tử nhà ta đương nhiên có thể đưa về. Nhưng bây giờ tiểu thư nhà ngươi biến thành nương nương nhà ngươi rồi, nếu công tử nhà ta lại đưa về thì e là không thích hợp đâu nhỉ?”

“Thu Tín, đừng nói nữa, ta sẽ đưa Thái tử phi về doanh trướng.” Tạ Du ôm lấy Sở Ngọc Lang đứng lên.

Nhìn bóng lưng Tạ Du, sâu trong mắt Trường Dung toát lên vẻ áy náy và tiếc nuối. Tạ nhị công tử một lòng say mê tiểu thư, tiếc là cuối cùng y không thích hợp với tiểu thư.

Suy cho cùng, việc này cũng coi là tội khi quân, hôm nay quả thật không còn cách nào khác đành phải nhờ Tạ nhị công tử hỗ trợ, nhưng tuyệt không thể để việc này liên lụy đến người khác nữa.

Tạ Du lật đật bước đi, nhanh chóng ôm Sở Ngọc Lang mình đầy máu me về lều trại. Chẳng bao lâu sau, thái y đã nghe tin chạy đến.

Trong lều, màn lụa tơ vàng buông xuống giường gỗ nan, trên giường có một nữ tử quần áo tả tơi và mặt mũi đầy vết bẩn.

Vì tránh hiềm nghi, Tạ Du đã đi ra ngoài.

Trường Dung và Tô Chỉ cũng đang ứng phó với thái y vừa chạy tới. Trong lòng họ biết nương nương không bị thương nghiêm trọng nhưng họ phải giấu nhẹm chuyện này đi.

Sở Ngọc Lang thầm biết Tư Mã Tĩnh đã có lòng nghi ngờ nàng, nhưng nếu nàng bị thích khách Sở gia phái tới đâm trọng thương, vậy sự hoài nghi kia có thể tự dưng tiêu tan rồi.

“Thẩm thái y, vất vả cho ông đi chuyến này rồi.” Trường Dung che khăn tay khóc: “Nhưng nô tỳ lại không thể giữ ngài lại đây, Thái tử điện hạ cũng bị trọng thương nên chắc hẳn sẽ nhanh chóng về thôi ạ.”

Tổ tông Thái tử điện hạ kia cũng bị thương nặng rồi ư? Trong đôi mắt già nua của Thẩm thái y thoáng hiện vẻ hoảng hốt, ông không muốn đi nhưng nỗi sợ hãi bị chi phối bởi câu “Trị không hết thì bồi táng đi” kinh điển kia nên lập tức tỉnh hồn. Ông muốn ở lại chữa trị cho Thái tử phi, nhưng dẫu sao ông cũng là thái y Thự viện chính, nếu ông chữa trị cho Thái tử phi vậy phải gọi người khác đi chữa cho Thái tử, thế thì quá không thoả đáng rồi.

Thẩm thái y nhát gan lắm, bèn run lẩy bẩy đóng ấn xuống rồi xách hòm thuốc cáo lui ra ngoài.

Hai thái y đến cùng cũng đi theo, vài người ở lại đang do dự liệu có nên đi luôn hay không.

Trường Dung vội khuyên nhủ: “Triệu thái y và vị nữ y này ở lại là được, vết thương của Điện hạ không thể bị trì hoãn, tiểu thư nhà ta không thể quý giá hơn Điện hạ được đâu, các vị đại nhân nên đi xem đi ạ.”

Vì vậy, ngay khi câu này vừa dứt, những đại nhân còn lại cũng chắp tay cáo từ rời đi. Thế là chỉ còn Triệu thái y và nữ y trông còn khá trẻ đang cầm hòm thuốc kia.

Triệu thái y là người được Sở gia bồi dưỡng, còn rất trẻ nên chưa đủ tuổi xây dựng sự nghiệp. Còn nữ y trông khá lạ mắt, thầm nghĩ đây là một người mới, dạng người này hẳn rất nhát gan nên sẽ dễ đút lót hơn.

Sau khi Triệu thái y và nữ y vào gian trong, vốn đang suy nghĩ không biết Thái tử phi bị thương nặng nhường nào, nhưng không ngờ vừa vào đã thấy nàng đang đoan trang tựa vào đầu giường.

Sắc mặt Sở Ngọc Lang hơi tái nhợt, nhưng không đến mức quá suy yếu.

Triệu thái y bước tới kê gối lên để bắt mạch. Cổ tay trắng muốt mảnh khảnh đặt trên gối bắt mạch, được một chiếc khăn màu trắng nhẹ nhàng phủ lên trên.

Hồi lâu, thái y nói: “Không đến mức hao tổn khí huyết, nhưng nội phủ trọng thương, chịu nội thương rất nặng, thần sẽ đi kê toa thuốc cho ngài. Nhưng ngoại thương này phải phiền đến Lâm nữ y rồi.”

Trường Dung cung kính tiễn người ra gian ngoài, tỳ nữ bên ngoài đã bày xong bút mực.

Bên kia, Tư Mã Tĩnh đã về và được đưa vào một lều khác. Thẩm thái y đang cầm hòm thuốc run rẩy chờ trong đó.

Trên người Tư Mã Tĩnh nhuốm máu, giữa hàng lông mày thanh lịch mang theo nét lạnh lẽo. Hắn bước qua bậu cửa, chợt liếc thấy Thẩm thái y: “Sao ngươi lại ở đây, Thái tử phi sao rồi?”

Thẩm thái y nào dám nói mình chưa khám đã chạy tới đây chứ, chỉ nghĩ đến sắc mặt tuy đau buồn nhưng không có vẻ kinh hoàng của tỳ nữ kia, hẳn là không có chuyện gì lớn.

Tuy vậy, ông lại không dám giấu giếm bèn chọn một cách giải thích thỏa hiệp. Ông nơm nớp lo sợ nói: “Thái tử phi lo lắng vết thương của ngài nên đã bảo thần tới khám cho ngài trước.”

Ngón trỏ Tư Mã Tĩnh hơi siết chặt, hắn khẽ nheo mắt nhìn ông, vừa nôn nóng hỏi: “Nàng tỉnh rồi?”

“Cái này…” Thẩm thái y không đáp được, đành phải đắn đo trả lời thành thật: “Thần không biết, là tỳ nữ Thái tử phi truyền như thế.”

Vừa dứt lời, ông thấy Thái tử điện hạ vén rèm muốn ra ngoài trong khi vết thương trên vai còn đang rỉ máu.

Thẩm thái y hấp tấp cuống quýt ngăn lại: “Điện hạ không thể, vết thương trên người ngài còn chưa được xử lý.”

Vết thương trên người thì sao, nói chung sẽ không chết được. Tư Mã Tĩnh chỉ muốn xem nàng thế nào trước đã, nhưng không ngờ Diệp Kình và Tiêu Lẫm cùng người của mình đã chặn cửa ôm kiếm quỳ xuống đất và cung kính nói: “Xin Điện hạ xử lý vết thương trước.”

Biết tính tình của Điện hạ nhà mình, Diệp Kình đành phải nói vòng vo: “Điện hạ thứ tội, vết thương của ngài nghiêm trọng, nếu cứ để vậy đi qua thì e sẽ làm nương nương hoảng sợ.”

Tư Mã Tĩnh dừng bước, bèn nói: “Cho hắn vào đi.”

Triệu thái y cung kính hành lễ rồi cất giọng buồn rầu: “Bẩm điện hạ, mũi tên kia làm nương nương bị thương cực nặng, bây giờ e là không chuyển động tuỳ tiện được, cần tĩnh dưỡng. Lâm y nữ đã thoa thuốc cho nương nương, hiện tại không có nguy hiểm gì lớn, chỉ xem ban đêm thương thế sẽ chuyển biến tốt đẹp hay tăng thêm...”

“Nàng vẫn chưa tỉnh sao?” Tư Mã Tĩnh căng thẳng, giọng nói hơi khô khốc.

“Bẩm điện hạ, giữa chừng nương nương có tỉnh lại một lần, uống thuốc xong lại nằm ngủ rồi.” Triệu thái y cung kính nói.

“Ngươi lui ra đi, chăm sóc Thái tử phi cho tốt đấy.” Tư Mã Tĩnh nặng nề nhìn y: “Nếu Thái tử phi có gì bất trắc thì ngươi cứ tự sát tạ tội đi.”

Lau mồ hôi trên thái dương, Triệu thái y cung kính đáp vâng.

Diệp Kình bẩm báo: “Điện hạ, thích khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, thừa lại bốn kẻ sống sót, một trong số đó là người mà ngày ấy đã được bắt gặp ở cùng với thị nữ của nương nương.”

Thẩm thái y cẩn thận xử lý vết thương trên vai cho Tư Mã Tĩnh. Nhát chém đó cực nặng, đến nỗi máu vẫn rỉ ra khi ma sát với vải áo.

Tư Mã Tĩnh tỏ ra lạnh nhạt: “Cô biết rồi.”

Trong đầu hơi chững lại, hắn nhớ tới đến một chuyện bèn hỏi: “Đã tìm được kẻ bắn Thái tử phi bị thương chưa?”

Bây giờ còn chưa biết kẻ bắn tên là người phương nào, sao lại nhắm thẳng vào Sở Ngọc Lang. Chẳng lẽ Sở gia muốn quyết tâm diệt trừ Sở Ngọc Lang, họ đang làm gì vậy, chẳng phải họ đang ngồi trên cùng một con thuyền hay sao?

Diệp Kính mau chóng thỉnh tội: “Điện hạ thứ tội, kẻ đó chạy cực nhanh, ám vệ lục soát toàn bộ những nơi gần đó nhưng lại không tra được gì.”

“Đây là mũi tên gã đó bắn thuộc hạ, gã là một thích khách khác.” Diệp Kình nói rồi bảo thị vệ trình lên một khay gỗ mun, trên đó có hai mũi tên, thoạt nhìn thì có thể phân biệt được ngay.

Diệp Kình cung kính nói: “Điện hạ, trên đầu mũi tên kia có độc ô đầu, ngài cẩn thận đừng chạm tay vào.”

Tư Mã Tĩnh dùng khăn bọc lại rồi nhặt hai mũi tên kia lên quan sát kỹ. Hai mũi tên trông rất khác nhau.

Mũi tên gã thích khách ẩn nấp trong bóng tối bắn lúc sau được làm bằng gỗ tử đàn, trên đầu mũi tên sắt có một cái móc câu nhỏ, thâm độc hơn hẳn những mũi tên bình thường khác.

Ô đầu? Quả nhiên là thủ đoạn độc ác, chắc hẳn muốn một đòn lấy mạng nhỉ.

Đột nhiên nhớ tới điều gì, mắt Tư Mã Tĩnh hơi sững lại: “Mới rồi, Triệu thái y kia đã nói gì?”

Triệu thái y nói hung hiểm nhưng chưa hề nói Sở Ngọc Lang trúng độc. Trong mũi tên của Sở Ngọc Lang không có độc? Chuyện mơ hồ thế này, trừ khi, Sở Ngọc Lang vốn không trúng tên, chỉ là kẻ thông đồng bắt tay lừa gạt hắn.

Diệp Kình đương nhiên cũng nghĩ đến, tức thì trên mặt xuất hiện vẻ nghi hoặc.

Ngoài lều có thị vệ cung kính bẩm báo: “Điện hạ, Lâm nữ y chẩn trị cho nương nương cầu kiến.”

Tư Mã Tĩnh khẽ nhắm mắt: “Cho nàng ta vào.”

Quả thật Sở Ngọc Lang đã đoán sai. Nàng cho rằng y nữ này mới vào Thái Y thự không lâu và không có bối cảnh thân gia nên chỉ cần tùy tiện uy hiếp dụ dỗ đôi câu là xong.

Thật ra, tổ phụ của Lâm y nữ là Thẩm thái y, cũng có thể nói là người của Đông Cung.

Dù cho Trường Dung dúi ngân phiếu cho nhưng Lâm y nữ vẫn tới, bởi nàng ta không thể lén phản bội Điện hạ được.

Sau khi thuật lại tất cả mọi chuyện, Lâm y nữ thận trọng nhìn Điện hạ.

“Kim Ti Nhuyễn Giáp?” Trong mắt phượng của Tư Mã Tĩnh chứa đầy tự giễu. Nàng biết chuyến này nguy hiểm nên cố ý mặc vào để phòng ngừa bất trắc, ngược lại không có nguy hiểm. Không ngờ nàng đã tính toán cả rồi, còn giấu máu trong áo hòng lừa hắn.

“Điện hạ, mặc dù có Kim Ti Nhuyễn Giáp nhưng cơ thể nương nương yếu đuối, quả thật cũng bị nội thương không nhẹ.” Lâm y nữ hơi do dự rồi nói: “Thể cốt nương nương yếu ớt, lần này tuy mũi tên không đâm vào tim nhưng lực của mũi tên kia không nhẹ, lúc thần đi còn thấy nương nương đang chảy máu.”

Đôi mắt phượng vốn không gợn sóng của Tư Mã Tĩnh chợt thoáng hiện vẻ bực bội, hắn nhíu mày. Chẳng phải nàng đã mưu tính chuyện này ổn thoả rồi ư, sao còn làm bản thân mình bị thương chứ.

“Ngươi lui ra đi, chăm sóc tốt cho Thái tử phi.”

Lâm y nữ đáp vâng rồi cung kính lui ra.

Tư Mã Tĩnh thay một chiếc áo bào trắng rộng rãi rồi muốn ra ngoài đến lều của Sở Ngọc Lang.

Hắn thật không nghĩ ra kế hoạch ban đầu của Sở Ngọc Lang là gì. Nàng đã không biết mũi tên kia có độc, vậy chắc hẳn nó vốn không nằm trong tính toán của nàng.

Vừa đến lều, hắn đã thấy một nam tử mặc trang phục màu trắng và một gã hầu vừa đi ra khỏi lều.

Tô Chỉ theo sau lưng khách sáo tiễn khách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play