"Điện hạ vừa mới nói, hôn sự này là..."

“Đúng vậy, là ta cầu cho chính mình.” Tư Mã Tĩnh gật đầu.

“Sao Điện hạ có thể như vậy?” Ngu Giang Thành cố nén lửa giận nhìn hắn, chòm râu phập phồng vì tức giận, “Lẽ nào Điện hạ không biết, Sở gia kia đang mong ngài chết hay sao? Sao ngài lại dám cưới nữ nhân như vậy làm chính phi?

Tư Mã Tĩnh cười nhìn hắn, giọng điệu khó hiểu: "Tại sao không dám cưới?"

“Điện hạ không sợ, nữ nhi kia của Sở gia sẽ ám sát ư?” Ngu Giang Thành trầm giọng hỏi.

Tư Mã Tĩnh nhíu mày: "Ta là thái tử, nàng là Thái tử phi, ta cho nàng địa vị trên vạn người. Vì sao nàng phải mạo hiểm thiên hạ to lớn mà đi ám sát phu quân của mình chứ?"

“Nếu Điện hạ tin tưởng nữ nhi Sở gia như vậy, lão thần cũng không tiện nói gì nữa.” Ánh mắt Ngu Giang Thành tối sầm lại, ông ấy có thể nhìn ra, vị Thái tử mà ông ấy nhìn đến lúc trưởng thành, từ bé đã không gần nữ sắc, ngày hôm nay đã bị yêu nữ đó mê hoặc tâm trí.

Bây giờ ông ấy có nói gì cũng không có ý nghĩa gì, ngược lại sẽ tạo thành vết nứt giữa Thái tử và ông ấy.

Ông ấy lui về phía sau một bước, chắp tay nói: "Nếu không còn chuyện gì nữa, lão thần đi trước."

“Tổ phụ đi thong thả.” Tư Mã Tĩnh hất cằm, “Người đâu, đến tiễn tổ phụ."

Ngu Giang Thành vội vàng rời đi, Tư Mã Tĩnh nhìn theo bóng lưng của ông ấy, thuận miệng gọi Hữu Hỉ tới.

"Cung Kiếm Gia đã bố trí như thế nào?"

Sở Ngọc Lang đồng ý gọi Quan Sư Viện, có thể thấy nàng thích điều này, vì vậy Tư Mã Tĩnh bèn đối ứng lấy một cái tên gọi là Cung Kiêm Gia.

Hữu Hỉ cung kính nói: "Đều đã bố trí theo chỉ thị của Điện hạ, vừa mới làm xong sáng nay, Điện hạ có muốn qua xem một chút không?"

Tất nhiên Tư Mã Tĩnh muốn xem, hắn đếm từng ngày, vẫn còn có ba tháng, vậy cũng nhanh.

Trong Đông cung, Tư Mã Tĩnh ở cung Văn Gia ngay chính giữa, cung Kiêm Gia ở rất gần với bên ngoài. Từ cung Văn Gia hướng ra sau đi thẳng, vòng qua hai lầu gác thủy tạ là đã đến rồi.

Cung Kiêm Gia trồng đủ loại hoa cỏ, một khung cảnh tràn đầy sức sống. Mùa xuân là thời điểm muôn hoa đua nở, khắp nơi cây cỏ hoa lá đua nhau khoe sắc.

Bước vào trong cung điện, có thể thấy bên trong có đủ loại tường hoa và hồ sen, hiện tại trong hồ sen vẫn là một mảng trơ trụi, chỉ có thể nhìn thấy một vài con cá bơi lội, thế nhưng miễn cưỡng cũng quệt được một nét màu sắc.

Đây không phải là thời điểm sen nở, bây giờ chỉ có thể là như vậy.

Tư Mã Tĩnh không biết Sở Ngọc Lang còn thích cái gì, chỉ nhớ bên trong thư phòng của Quan Sư Viện có đủ các loại sách, vì vậy đặc biệt sắp xếp người đi chuẩn bị.

Hắn thả bước chân đi vào thư phòng, thư phòng xây dựng trang nhã không gì sánh được, rèm châu nhẹ nhàng buông thả. Góc phòng để lư hương linh thú, bên trong lặng lẽ phun nhả từng luồng đàn hương lượn lờ.

Trên bàn có mực, Tư Mã Tĩnh nhớ lại lúc trước khi ở Sở gia, Sở Ngọc Lang mặc một bộ y phục màu tím tay cầm sách, đi tới lui trong thư phòng. Lúc đó hắn cũng ngồi trong đó, siết chặt cây bút, vô cùng buồn chán mà luyện viết.

Hắn nhấc cây bút lên và bắt đầu lướt trên mặt giấy. Chỉ một lúc sau trên mặt giấy đã xuất hiện hình ảnh nữ tử mặc y phục tím tay cầm sách vô cùng sôi nổi, tôn quý tao nhã, mang theo chút ít nét kiêu ngạo.

Hữu Hỉ đứng bên cạnh quan sát, sắc mặt kỳ quái. Từ lúc nào mà Điện hạ đã vì một nữ nhân mà vẽ tranh.

“Chờ tranh khô rồi mang về cung Văn Gia cất kỹ.” Tư Mã Cảnh tùy ý đặt bút xuống, lại bổ sung thêm một câu: “Cất kỹ, đừng để người khác nhìn thấy.”

"Vâng." Hữu Hỉ vội vàng cung kính nói.

Buổi chiều vào lúc mặt trời chiếu gắt nhất, chính phòng của Sở gia đang rất náo nhiệt, Sở Quý phi phái Đại cung nữ mang theo mười mấy cung nữ đến.

"Nương nương của chúng nô tì cũng là vì muốn tốt cho tiểu thư."

Một nữ tử tầm ba mươi tuổi ngồi ở ghế chủ vị, nhướng mày, vẻ mặt thản nhiên cầm tách trà, tư thế kiêu ngạo.

Bộ y phục màu đỏ nhạt kia thế mà lại vô cùng phù hợp với khí chất phách lối của nàng ta.

"Tiểu thư từ nhỏ đã mồ côi mẹ, nhất định không có người dạy dỗ quy củ cho người. Nương nương của ta châm chước cho người, đau lòng cho người, cho nên mới gọi nha hoàn trong cung đến dạy bảo giúp đỡ người."

Những lời này như những nhát dao đâm vào lòng người, thậm chí còn coi thường những kẻ thấp hèn.

Sở Ngọc Lang vốn mang theo nét cười ngồi ở bên cạnh, nhưng sau khi nghe được lời này, nụ cười trên mặt liền lạnh đi.

"Ngươi nói những lời này là ý gì, tuy thân mẫu Ngọc Lang mất sớm nhưng cũng không phải không có mẫu thân dạy dỗ. Được kế mẫu chăm sóc giáo dục mười mấy năm, không có công lao cũng có khổ lao, tại sao lại nói mấy lời như thể người đã qua đời thế này chứ."

Thôi đi, Tiểu Thôi thị thì sao có thể xem như mẫu thân, lại còn biết dạy dỗ con trẻ nữa sao?

Phất Tú bật cười một tiếng, nhưng không dám thốt ra lời nào.

Dù sao đây cũng là Thái tử phi tương lai, nương nương chỉ bảo bọn họ đến ra oai phủ đầu, chứ không hề nói thêm câu nào, bọn họ chỉ cần nắm vững mức độ cho tốt là được.

"Nương nương cũng không có ý gì khác, chỉ là hôn sự này là chuyện đại sự luôn cần có người đến lo liệu. Hiện tại Sở gia không có chủ mẫu, cũng không thể để thiếp thất bên dưới lo liệu chuyện này, nếu không sẽ trở thành trò cười."

Sở Ngọc Lang khẽ khép đôi mi dài, hớp một ngụm trà, đặt chén trà xuống nói: "Nương nương lo lắng quá rồi, tổ mẫu sức khỏe dồi dào, Sở gia này đều do tổ mẫu lo liệu, vẫn xin nương nương chăm lo sức khỏe thật tốt, không cần suy nghĩ đến những chuyện vặt vãnh như này."

Phất Tú là Đại cung nữ bên cạnh Sở quý phi, lần này dẫn theo mười mấy cung nữ đến đây, còn xông xáo đến mức ép người ta chọn hai người trong số họ làm của hồi môn.

Ý tứ rất rõ ràng, Thịnh Vương nhất định không thể thiếu quân cờ ở Đông cung, chẳng qua không ngờ sẽ quang minh chính đại như vậy đặt ở trước mặt nàng.

Sở Ngọc Lang hiểu rõ suy nghĩ của Sở quý phi, đặt cờ ở Đông cung là một chuyện, muốn giám sát nàng lại là chuyện khác.

"Hôn sự Hoàng gia này sao có thể chiếu lệ như vậy, không thể thiếu được các mệnh phụ phu nhân cùng lo liệu, nương nương vốn là muốn nô tỳ ở lại một lúc để chuẩn bị hôn sự cho tiểu thư, chỉ là sự vụ trong cung nhiều, e là không có thời gian rảnh rỗi.

Phất Tú mím môi cười, trong tay bưng chén trà, thờ ơ gạt lá trà, ánh mắt dán chặt vào một hàng thị nữ đang đứng trước tiền đường.

"Số người này ấy mà, là đã được nương nương lựa khá lâu, rành rẽ lễ nghĩa trong cung nhất, tay chân làm việc cũng rất siêng năng và đúng mực. Tiểu thư đã theo dõi lâu như vậy, có thể chọn ra một vài người chứ?"

Sở Ngọc Lang quét ánh mắt một lượt, nhìn thấy một hàng nha hoàn đang cung kính đứng, người nào cũng đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào chủ nhân của mình.

Phất Tú vẫn đang nói: “Khó lựa chọn cũng không sao, nương nương có lời, số cung nữ này hiện tại đều là người của tiểu thư, người có thể mang đi hết."

Sở Ngọc Lang mím môi cười, nói: “Dạy dỗ các cung nữ này không dễ dàng, nương nương khách khí rồi, Ngọc Lang nào có thể không biết tốt xấu như vậy chứ? Thế thì chọn ra hai người vậy, cũng không dám làm trễ nãi thời gian của cô cô."

Bậc trưởng bối ban thưởng không thể chối từ, hơn nữa ý thăm dò của Sở Quý phi rõ ràng thế kia. Nếu như nàng từ chối, chẳng khác nào nói nàng có vấn đề, muốn phản bội nhà họ Sở sao?

Chọn hai người mang theo bên người trước cũng chẳng sao cả, bảo đám người Thường Dung chú ý nhiều hơn một chút. Quan sát người kỹ càng rồi, về sau lại tìm một tội danh, vậy là có thể đuổi đi rồi.

Vào ngay lúc đang ra đòn Thái Cực (*) với Phất Tú, nhưng đột nhiên nghe phía trước bẩm báo có người đến.

(*) Ẩn ý về trì hoãn và chiếu lệ, qua loa cho có.

Lúc này lại là người của Thái tử điện hạ phái tới.

Sở Ngọc Lang hơi run sợ, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ vị Điện hạ này đang trách cứ thị vệ mang cái gì mà ngọc bội và trâm hoa các thứ sao?

Nghĩ là vậy, nhưng Đông Cung phái người đến, nàng vẫn phải đứng dậy nghênh đón họ.

Thái giám khôi ngô sáng sủa mặc bộ y phục thái giám màu xanh lam đã được cung nữ dẫn vào ngồi trong chính điện, sau đó còn được dâng trà.

Thấy Sở Ngọc Lang đi ra, thái giám anh tuấn cung cung kính kính hành lễ, sau đó nói: “Điện hạ biết phủ của Sở tiểu thư thiếu nhân lực, cho nên cố ý đi tìm một ít người dẫn qua.

Sở Ngọc Lang im lặng nhìn phía sau lưng hắn, có hơn mười mấy nữ tử thanh xuân phơi phới đứng thành một hàng, sao hiện tại lại ưa chuộng việc tặng thị nữ như vậy chứ?

"Phải đa tạ Thái tử điện hạ rồi, chỉ là vừa rồi Phất Tú cô cô đã tặng thị nữ cho ta, hiện tại đã không còn thiếu người nữa."

"Tiểu thư, Thái tử điện hạ còn có lời muốn nói."

Thái giám vốn đẹp đẽ ôn hòa đứng thẳng người, ánh mắt nhìn Phất Tú đang đứng sau lưng Sở Ngọc Lang, trong thoáng chốc đã trở nên cực kỳ sắc bén.

"Điện hạ nói hôm nay các ngươi sẽ đến, Sở tiểu thư thiếu thứ gì lót nệm, chỉ cần nói một tiếng, Điện hạ tự nhiên sẽ cho mang đến."

Tiểu thái giám vừa nói xong, tám tên thị vệ mang đao lớn bên hông đứng lên sau lưng hắn, vẻ mặt nghiêm nghị.

“Điện hạ có lệnh, lệnh cho các ngươi mang tất cả về.”

"Các ngươi đúng là to gan, đến cả nương nương mà cũng dám châm chọc." Phất Tú tức giận, nương nương đã nói, phải để Sở tiểu thư thu nhận số nô tỳ này.

"Đây là người mà nương nương ban tặng, các người dựa vào đâu mà dám động vào!"

"Dựa vào người của nhà này là của Thái tử." Giọng nói của tiểu thái giám khôi ngô anh tuấn chỉ trong chốc lát đã trở nên sắc bén, nét mặt vốn đang tươi cười cũng trở nên lạnh lùng.

Gương mặt Sở Ngọc Lang không biểu lộ bất kỳ biểu cảm gì, nàng cau mày làm ra vẻ áy náy: "Hay là Phất Tú cô cô quay về trước đi, Ngọc Lang trước tiên xin thu nhận tâm ý của nương nương, những cô nương kia vẫn là làm phiền cô cô dẫn về."

Phất Tú nhìn thấy những thị vệ kia đã ấn tay vào thanh đao quanh eo của họ, trong lòng biết hôm nay không phải ngày tốt lành gì để tặng người rồi.

*

Trong cung Hàn Lộ, bức rèm châu rủ xuống, căn phòng tràn ngập hương trầm.

Sở Quý phi đang dựa vào trên ghế quý phi, trong tay còn cầm một quả táo cắn ăn.

"Làm sao vậy?" Sở Quý phi đảo mắt, nở nụ cười quyến rũ, "Nếu mà Thái tử điện hạ không đồng ý nhận? Thế thì cũng chẳng sao, bản cung đã sớm đoán được hắn sẽ không nhận, đứa nhỏ này tính tình trước giờ vẫn ương ngạnh, không nhận thì không nhận."

Dù sao vẫn còn Sở Ngọc Lang mà, thị nữ được Sở Ngọc lang mang vào Đông cung, còn khiến người ta yên tâm hơn nhiều so với thị nữ bị bà ta cố ý nhét vào.

Lời vừa dứt, không khí đột nhiên đông cứng lại, Phất Tú có thể nói là hoảng sợ, nương nương đã không trách tội Phất Liên, mà lại còn làm cho mọi việc trở nên thỏa đáng. Tại sao nàng ta lại xui xẻo như vậy, nhận phải nhiệm vụ như thế này.

Nghĩ tới lúc mới nhận nhiệm vụ này, nàng ta thậm chí còn cười nhạo Phất Liên, dù sao Sở tiểu thư cũng chẳng thiện lương hơn chút nào so với Thái tử điện hạ.

“Bẩm báo nương nương, không chỉ những người được phái đến Đông cung, mà cả những người được phái đến phủ Vương Sở đều bị Thái tử điện hạ ngăn cản.”

Phất Tú quỳ trên mặt đất có chút run rẩy lẩy bẩy.

Phất Liên cắn răng quỳ xuống, chuyện này nói sao thì cũng là nhiệm vụ của nàng ta, ai bảo nàng ta lỡ miệng, nói ra chuyện của Sở gia đại tiểu thư chứ.

"Nương nương, việc này đều do lỗi của nô tỳ, xin nương nương trách phạt."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play