Sau khi Sở Ngọc Lang trở lại phòng ở viện dành cho khách, đang định đi xem Trĩ Nhi đã tỉnh chưa, kết quả trong viện hậu viện đã loạn như cào cào.

“Các ngươi mau qua bên kia tìm xem.” Tô Chỉ nôn nóng thúc giục mấy tỳ nữ, vừa quay đầu đã thấy tiểu thư nhà mình mang theo Trường Dung đứng ở ngoài cửa. Nàng ấy kinh hãi vội quỳ xuống thỉnh tội.

“Trĩ Nhi đâu? Không phải bảo ngươi chăm sóc cho tốt à?” Sở Ngọc Lang bước qua, sắc mặt khó coi.

“Nô tỳ đáng chết, lúc canh gác không cẩn thận ngủ mất. Tỉnh lại đã không thấy bóng dáng của tiểu công tử, cửa sổ trong phòng mở ra hẳn là tỉnh lại đã nhảy cửa sổ.” Tô Chỉ quỳ phục trên mặt đất, hốc mắt đỏ bừng gần như sắp khóc tới nơi rồi.

Một đợt người trước lơ là nhiệm vụ đã bị bán đi ra ngoài, còn có mấy ngày trước khi tiểu công tử rơi xuống nước, trong đó một tỳ nữ đi theo tiểu thư gần mười năm cũng bị đuổi đi.

Tô Chỉ cũng đi theo tiểu thư từ nhỏ, nàng ấy biết tiểu thư luôn là người lạnh lùng, cũng sẽ không vì ở chung lâu mà sinh ra tình nghĩa gì sau đó thả cho một con đường.

Nàng ấy quỳ trên mặt đất run rẩy chờ đợi tiểu thư trách phạt, đá mài rách đầu gối cũng không chờ thấy điều gì xảy ra.

Nhưng đó là do Sở Ngọc Lang lại không có thời gian quan tâm đến Tô Chỉ, nàng vội vàng vào phòng nơi Tư Mã Tĩnh nghỉ trưa. Nàng mới vào đã thấy được cánh cửa sổ mở rộng. Bên cửa sổ là cái bàn cao bằng nửa người, còn có một cái ghế dựa.

Trên bàn đặt một cái chậu hoa choai choai, bên trong trồng phong lan xanh um tươi tốt, vừa mới vươn mình chào thế giới.

Sở Ngọc Lang nhìn thấy trên ghế có một dấu chân nhỏ, sau đó là trên bàn.

Sao cậu nhóc lại bò cao như vậy, còn có cửa sổ kia, Sở Ngọc Lang nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện không có chỗ nào để đặt chân, cậu nhóc cứ vậy mà nhảy xuống?

Động tĩnh lớn như vậy mà Tô Chỉ không tỉnh, nàng ấy thật sự ngủ say như chết à?

Nhỡ đâu Trĩ Nhi ngã bị thương, hoặc là bị chậu hoa trên bàn đập vào…

Trong nháy mắt, Sở Ngọc Lang lạnh lùng nói: “Bảo thị vệ trong phủ nhanh đi tìm đi. Lần này tỳ nữ thị vệ đang làm nhiệm vụ đều phạt ba tháng tiền công. Tô Chỉ phạt ba mươi trượng, Bạch Li, Vu Thù phạt hai mươi trượng. Sau khi về phủ sẽ phạt thêm.”

Phủ binh Sở gia vội vàng xuất động, tìm người khắp đạo quán.

Thanh Vân Quán nổi danh đã lâu, quán chủ Lánh Hạc đạo trưởng càng xuất quỷ nhập thần, cũng không phải người nào cũng có thể gặp. Phần lớn thời gian, đệ tử trong quán cũng không biết tung tích của ông ấy.

Trước đây Tư Mã Tĩnh không quá thích đám đạo sĩ này, cũng không đến Thanh Vân Quán. Hắn tìm một vòng lại hỏi mấy đệ tử không có kết quả, cuối cùng ý thức được hiện tại hắn đã không phải Thái Tử điện hạ mà đi đến đâu người ta cũng phải quỳ đón lúc trước nữa, hắn tự hạ thấp địa vị cũng chưa chắc có thể tìm được người.

Tòa lầu chính Thanh Vân Quán, cũng là lầu cao nhất của toàn quán, tổng cộng có sáu tầng. Lúc này Tư Mã Tĩnh đang một mình đứng trên tầng lầu cao nhất kia dựa vào lan can nhìn ra ngoài. Nơi này có thể xem hết toàn bộ đạo quán, hắn nhìn thấy cây hòe già cầu phúc cực kỳ bắt mắt kia, trên cây có thể thấy được lụa đỏ treo tầng tầng lớp lớp.

Hắn mơ hồ thấy được cái viện mà hắn đi ra, chẳng qua có quá nhiều cây che khuất, nhìn không quá rõ ràng.

Hắn còn thấy được phủ binh Sở gia xuyên qua các con đường tìm người khắp nơi, nhưng lúc này cảm xúc của hắn uể oải, cũng không có ý muốn về.

Toàn bộ lầu chỉ có một mình hắn, cũng không có ai biết hắn ở chỗ này. Hắn trốn tiểu đạo sĩ dưới lầu đi lên, không biết thần tượng thờ phụng trong lầu này là ai, lên lầu rồi sẽ không nhìn thấy ai, rất yên tĩnh.

Hắn nhìn đám mây bồng bềnh nơi chân trời, cảm xúc trong lòng bỗng trở nên bình ổn.

Không có gì ghê gớm, cho dù không còn là Thái Tử tôn quý, hắn vẫn là hắn. Nếu ông trời nhìn hắn không vừa mắt, khăng khăng muốn hắn sống cả đời ở trong thể xác này cũng không có gì ghê gớm cả.

Lúc là Thái Tử, Tư Mã Tĩnh hắn có thể sống kiêu ngạo, lúc là Sở Trĩ cũng có thể.

Huống chi, cũng chưa chắc là không thể đổi về.

Hắn xoay người chuẩn bị rời đi, lại thấy không biết từ khi nào ở phía sau có một người đang đứng.

Người tới mặc đạo bào, khí chất nho nhã, dáng vẻ chỉ hơn ba mươi tuổi, trên mặt treo nụ cười thản nhiên.

“Vệ binh trong quán đều đang tìm tiểu hữu đúng không? Không ngờ tiểu hữu lại trốn ở chỗ này, hóa ra cũng không khó tìm như vậy.”

Tư Mã Tĩnh thấy người tới thì lập tức kinh ngạc. Tuy rằng chỉ gặp vào lần lúc phụ hoàng tế trời, nhưng hắn vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra người này là ai.

Lánh Hạc đạo trưởng, quán chủ Thanh Vân Quán. Không ngờ hắn tìm người này một lúc lâu, thế mà gặp ở chỗ này.

Thật sự là…

Tư Mã Tĩnh bình tĩnh, mở miệng hỏi: “Ông là Lánh Hạc đạo trưởng?”

Tuy trên mặt Lánh Hạc đạo trưởng cười ôn hoà hiền hậu từ ái, trong lòng lại vẫn có vài phần kinh ngạc: “Nghe nói tiểu công tử Sở gia là đứa ngốc bảy tuổi, hiện giờ nhìn mồm miệng rõ ràng, ánh mắt trong trẻo cơ trí, ngược lại không giống.”

Tiểu công tử Sở gia? Đến cả ông ấy cũng không nhìn ra à? Quả nhiên là bọn bịp bợm giang hồ, hạng người lừa đời lấy tiếng. Chờ sau khi hắn về, sẽ trực tiếp hủy đạo quán này của ông ấy.

Sắc mặt Tư Mã Tĩnh nhạt xuống, xoay người muốn đi.

Vào lúc này, phía sau có tiếng gọi hắn lại.

“Chờ đã…”

“Chuyện gì?” Tư Mã Tĩnh cau mày, vẫn dừng bước chân.

Vừa rồi Lánh Hạc xem đứa nhỏ này có phần không đúng, giữa mày rõ ràng mây tía vờn quanh, là tướng đế vương. Điều này không có khả năng! Hiện giờ thái bình thịnh thế, cho dù Thái Tử bệnh tình nguy kịch, sao có thể xuất hiện tướng mạo như vậy trên người một đứa trẻ thế gia bảy tuổi?

Cũng không loại trừ việc ngoài ý muốn, có lẽ lão Hoàng đế hoặc là Hoàng tử nào từng để lại món nợ phong lưu.

Những thứ như tướng mạo này cũng không phải giữ mãi không đổi. Cho dù bởi vì ngoài ý muốn, trên người đứa nhỏ này tụ tập chút mây tía, nhưng cũng không thấy có thể tạo thành sóng gió gì. Có lẽ chỉ là khí vận nhất thời, qua một thời gian sẽ tan biến.

Tạo hóa trêu người, ai mà biết được?

Nhưng mà, ánh mắt vừa rồi của đứa nhỏ này… Thế mà lại khiến ông ấy hết sức quen thuộc, đời này ông ấy cũng không quên được.

Lúc trước vị Thái Tử kia cũng dùng ánh mắt này nhìn ông ấy. Mang theo chút lạnh nhạt khinh thường và chán ghét giống như một đế vương quan sát nhân gian, nhìn thấy một hạt bụi khiến người ta bất mãn, muốn nghiền nát nó.

Ông ấy biết lúc trước vị Thái Tử kia thật sự động sát ý với ông ấy. Chỉ vì Hoàng đế sủng hạnh ông ấy, để ông ấy tế trời còn để ông ấy luyện đan, cố ý muốn phong ông ấy là quốc sư.

Mà hiện giờ đứa bé mới bảy tuổi này, một đứa con trai nhà thế gia, đứa ngốc trong lời đồn, ánh mắt nhìn ông ấy lại giống như đúc vị Thái Tử kia nhìn ông ấy.

Gió trên lầu cao khá lớn, Lánh Hạc đạo trưởng cảm giác sau lưng mình hơi lạnh lẽo, ông ấy theo bản năng mở miệng gọi Tư Mã Tĩnh lại.

Nhìn vẻ lạnh nhạt của đối phương, Lánh Hạc đạo trưởng hỏi: “Tiểu hữu có biết thuật ly hồn trong lời đồn không?”

Ánh mắt Tư Mã Tĩnh hơi lóe lên, một chớp mắt kia cũng đủ để Lánh Hạc hiểu rõ.

Trong lòng hiểu rõ, Lánh Hạc bình tĩnh lại, trên mặt một lần nữa mang theo ý cười ôn hòa: “Nếu tiểu hữu bằng lòng, không ngại đi hương thất với bần đạo, có lời gì cũng có thể nói rõ.”

Tư Mã Tĩnh cảm thấy tuy lão đạo sĩ này không có thần thông như trong lời đồn khoác lác, nhưng có lẽ thật sự biết chút gì đó. Việc hồn rời khỏi xác quá không thể tin nổi, mà đạo sĩ này lại có thể trong nháy mắt nghĩ ra…

Lánh Hạc thấy hắn cam chịu, không khỏi mỉm cười làm tư thế mời. Tư Mã Tĩnh gật đầu, bước ở phía trước.

Đến dưới lầu rồi, Lánh Hạc để đại đệ tử đi truyền lời nhắn cho Sở Ngọc Lang rồi dẫn Tư Mã Tĩnh đi đến một chỗ gác mái khác.

“Thuật ly hồn cũng có ghi lại ở trong sách, đệ tử Thanh Vân Quán trải rộng khắp thiên hạ, ghi chép việc lạ các nơi. Trong vòng ba trăm năm đổ lại đây, trong danh sách ghi chép sự kiện này thì có bảy vụ, chỉ là niên đại xa xăm, không biết thật hay giả.”

Gian lầu các này Tàng Thư Các Thanh Vân Quán, có ba tầng lầu. Tầng thứ nhất đặt Đạo kinh bình thường, khách hành hương đều có thể đến. Tầng thứ hai chính là một ít điển tịch trân quý, chỉ có đệ tử trong quán có thể vào. Tầng thứ ba này chính là một ít điển tịch bí mật, chỉ có các đời quán chủ và đệ tử thân truyền có thể vào.

Mà hiện tại Tư Mã Tĩnh và Lánh Hạc đạo trưởng đang đứng ở tầng thứ ba.

Lánh Hạc đưa một quyển sách cho Tư Mã Tĩnh, để hắn tự mình xem.

Tư Mã Tĩnh tìm được mấy tờ nói về thuật ly hồn, nhíu mày xem. Thuật ly hồn này thế mà có nhiều chủng loại như vậy, có rất nhiều hồn phách rời khỏi cơ thể mượn xác hoàn hồn, còn có ghi chép có đứa bé ngốc bẩm sinh ba hồn bảy phách thiếu hụt, đã bị cô hồn dã quỷ chiếm lĩnh thân thể, còn có ghi chép về cả tráo đổi hồn phách?

Hắn nhìn kỹ loại thứ hai, tuy rằng hắn không phải cô hồn dã quỷ nhưng rõ ràng Sở Trĩ là đứa ngốc, theo như trong này nói thì thân thể này vốn không có hồn phách, cho nên mới bị hắn chiếm lĩnh?

Chuyện này trong ba trăm năm mới có tổng cộng bảy vụ, mà ghi chép về loại thứ hai cũng mới có hai vụ. Mà kết quả cuối cùng của hai vụ này đều giống nhau, cô hồn dã quỷ bị đánh tan hồn phách, đứa ngốc bị chiếm lấy thân thể cũng thành ma ốm.

Tư Mã Tĩnh nhíu mày trả sách lại cho Lánh Hạc, hỏi: “Có biện pháp nào có thể biến ta về không?” .

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba |||||

Lánh Hạc cười khổ: “Bần đạo là phàm phu tục thể, nào có bản lĩnh thần thông bực này. Nếu bần đạo không đoán sai, ngài chính là Thái Tử điện hạ à?”

Tư Mã Tĩnh mím môi. không phản bác.

“Chuyện bực này chỉ có thể xem ý trời, ngài có thể yên tâm. Bần đạo xem tướng mạo ngài, mây tía lượn lờ, trời sinh tướng đế vương, chính là con của ông trời.” Lánh Hạc đạo trưởng cung kính, giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Thiên Đạo giao nhiệm vụ cho ngài, tôi luyện tâm tính ý chí của ngài. Nếu không có gì bất ngờ, chờ thời cơ đến rồi ắt sẽ đổi về thôi.”

Thiên Đạo giao nhiệm vụ, là ông trời cũng không nhìn nổi Sở gia kiêu ngạo, muốn để hắn diệt trừ Sở gia à?

Ánh mắt Tư Mã Tĩnh hơi lóe, như thế cũng tốt, chờ hắn trở về nhất định phải thu thập chứng cứ, lại tùy thời làm vài việc để Sở gia sụp đổ, hư thối từ rễ.

Tư Mã Tĩnh đã quyết định vậy cũng không muốn quan tâm hai ví dụ còn lại của ly hồn là kiểu gì nữa, dứt khoát vội vàng muốn đi về.

Lúc này Tư Mã Tĩnh còn không biết, bên trong Đông Cung đã xảy ra chuyện mà hắn không muốn thấy nhất.

Vị Thái Tử hôn mê đến nay, đã tỉnh.

Khác với Tư Mã Tĩnh, lúc Sở Trĩ tỉnh lại, có một đám người vây quanh ở bên người. Bảy tám thái y, đều là mấy vị có y thuật đứng đầu Thái Y Sở, còn có rất nhiều cung nữ thái giám.

“Ui da, cuối cùng Thái Tử điện hạ đã tỉnh, ông trời phù hộ!”

“Mau! Mau đi bẩm báo bệ hạ! Thất thần làm gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play