Thị tỳ đều ra ngoài, trong phòng ngoài Tư Mã Huân và Nguỵ Văn An ra thì chỉ còn lại làn hương lạnh lượn lờ.

“Nguỵ Văn An, một đại sự quan trọng như thế, sao bản vương lại mang ngươi theo được?”

Tư Mã Huân cất giọng lạnh lùng: “Mật thất ở phủ Thịnh vương là nơi do ta mới xây, không ai biết cả, đến lúc đó ngươi trốn vào mật thất lánh nạn đi. Nếu có chuyện bất trắc thì mật đạo kia có thể thông ra ngoài thành. Ngươi cứ chờ đi, đợi sau khi mọi chuyện kết thúc bản vương sẽ đến đón ngươi.”

Thái độ này quá mức qua loa, đương nhiên Nguỵ Văn An không đồng ý, đang định nói tiếp thì nghe thị vệ bên ngoài bẩm báo: “Điện hạ, Vệ tiên sinh và Hàn đại nhân cầu kiến.”

“Biết rồi.” Tư Mã Huân đáp lại rồi đi thẳng ra ngoài không màng nhìn Nguỵ Văn An thêm nữa.

Bệ hạ đã rời kinh đến hành cung tu dưỡng và mang theo cả Lánh Hạc đạo trưởng, nên trong một khoảng thời gian chắc hẳn sẽ không trở về.

Trong thư phòng tĩnh lặng khác thường.

“Điện hạ, đồ đạc đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ có điều.”

Vệ tiên sinh tạm dừng rồi nói tiếp: “Ngài làm thế, dù cho leo lên vị trí kia thì cũng sẽ mãi là danh bất chính, ngôn bất thuận, cuối cùng sẽ khiến tướng lĩnh Thanh quân trắc (*) trong thiên hạ thảo phạt đấy ạ.”

(*) Thanh quân trắc: có nghĩa là thanh trừ kẻ xấu thân cận bên cạnh quân vương.

Tư Mã Huân nhìn y, hỏi: “Tiên sinh có cao kiến gì?”

Vệ tiên sinh đáp: “Bệ hạ bệnh lâu vậy, nếu có chứng cứ chứng minh Thái tử giết hại bệ hạ, dẫu cho trước đó Điện hạ mưu phản tiến cung thì chắc hẳn sẽ không ai dám xen vào.”

Đây quả thật là chuyện nan giải, bệ hạ thiên vị Thái tử, thế nên ứng cử viên cho Hoàng vị chắc chắn sẽ không thể bị sửa đổi. Ám sát Thái tử quá khó, huống hồ cho dù thành công thì xác suất may áo cưới cho người khác cũng rất lớn.

Cách Vệ tiên sinh nói tuy hơi gượng ép nhưng chưa chắc không thể.

Tư Mã Huân nói: “Nếu vô duyên vô cớ tạo nên chứng cứ này, sợ là sẽ không có người tin.”

Đây vốn dĩ là chuyện không có thật, muốn có được bằng chứng đúng là rất khó khăn.

“Bây giờ còn một cách nhưng phải xem liệu Điện hạ có bằng lòng không.” Vệ tiên sinh mỉm cười.

Hàn đại nhân bên cạnh lập tức hiểu rõ ý của y. Họ đều là cựu thần của Điện hạ, nên đương nhiên biết chuyện giữa hắn ta và Thái tử phi.

Quả nhiên, Vệ tiên sinh nói: “Nếu Thái tử phi sẵn lòng thì chứng cứ đó có thể tiện tay tìm được kha khá đấy ạ.”

Hàn đại nhân thấy Điện hạ nhà mình nhíu mày, sắc mặt đồng thời lạnh xuống. Quả vậy, vị đó vẫn là vảy ngược của Điện hạ.

Nhưng nhớ đến tình tình gần đây trên triều đình, thật ra y đã sớm muốn nói vài câu. Nhưng điện hạ quá tin tưởng Sở gia, nếu y nói chỉ e Điện hạ nghĩ y đang châm ngòi ly gián. Bây giờ tình hình đang nguy cấp, nếu không nói sợ sẽ muộn mất.

Y vội nói: “Điện hạ thứ tội, thuộc hạ có lời tất phải nói, ngài có cảm thấy dạo gần đây Sở gia rất không ổn không ạ?”

Trước kia, dẫu cho phe Thái tử có bất cứ chuyện gì, Sở gia luôn sẽ có người đứng ra phản đối.

Nhưng gần đây lại khác, người Sở gia đột nhiên im ắng hẳn dẫn đến phe cánh Thái tử vô cùng hung hăng và ngang ngược.

“Ý ngươi là gì?” Tư Mã Huân bỗng chốc chỉ cảm thấy buồn cười và hoang đường: “Bây giờ Thái tử giám quốc, khiêm tốn một chút mới là cử chỉ sáng suốt, nếu vẫn như lúc trước, không biết sẽ bị chèn ép thế nào đâu.”

Hàn đại nhân nhắc nhở: “Điện hạ, Thái tử và Sở gia như nước với lửa, Ngu gia và Sở gia cũng thù hận mấy đời, nhưng mấy lần Ngu gia vạch tội Sở gia trên triều đình, có phải Thái tử đều nhẹ nhàng dời đi không?”

Chẳng những thế, theo lẽ thường Thái tử cầm quyền, cho dù Sở gia có phục tùng thế nào thì Thái tử cũng không có lý do gì tha cho bọn họ chứ. Nghe nói Thái tử phi Đông Cung đã có thai, cũng có thể hắn đang nể mặt Thái tử phi.

Nhưng điều này cũng mang ẩn ý rằng hôm nay Thái tử có thể nể mặt Thái tử phi bỏ qua Sở gia, liệu ngày mai chờ Thái tử phi sinh con rồi có phải sẽ đứng cùng thuyền với Sở gia không?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đã nói đến nước này, sao Tư Mã Huân còn không hiểu rõ chứ. Hắn biến sắc, vung tay áo đánh đổ tất cả bút mực xuống khỏi bàn.

“Không thể nào!”

Thấy điện hạ nổi cơn thịnh nộ, Vệ tiên sinh và Hàn đại nhân đều sáng suốt lùi ra sau nửa bước và cúi đầu dừng lại.

Họ đều hiểu rõ Sở gia là một tồn tại thế nào với Điện hạ.

Từ khi Điện hạ sinh ra, Sở gia đã là nhà ngoại của Điện hạ và là trợ lực lớn nhất của Điện hạ. Hơn hai mươi năm qua, Sở gia vẫn luôn đứng sau lưng giúp Điện hạ có được quyền thế và ảnh hưởng trên triều đình mà không đòi hỏi bất cứ đền đáp nào.

Từ xưa nhà ngoại của hoàng tử nào chẳng như vậy, vì để nâng đỡ hoàng tử nhà mình được đăng cơ, họ có thể hi sinh biết bao dòng dõi, thậm chí nữ tử trong gia tộc cũng là vật hi sinh trong hôn nhân.

Cũng vì lẽ đó, lúc trước đại tiểu thư Sở gia định hôn với Thái tử thì tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận nàng đã là con rơi của gia tộc.

Nhưng không ngờ bây giờ tình thế lại đảo ngược, Sở gia đã từ bỏ Điện hạ chỉ vì một đứa con gái.

Bất kể là ai cũng là khó chấp nhận chuyện này.

Chưa kể, từ trước đến nay Thái tử và Sở gia luôn đối địch với nhau, ai cũng hận đối phương đến mức nghiến răng, chỉ muốn ăn thịt uống máu đối phương.

Vậy mà, bây giờ hai phe lại đứng chung với nhau, thì sao người ta có thể cam tâm được?

Tuy nhiên, dù hắn ta không thể tiếp nhận đến mức nào thì điều đó cũng không thay đổi được sự thật.

Sau khi bình tĩnh lại, Tư Mã Huân lập tức cho người cắt đứt liên lạc với Sở gia, hiện tại chỉ có thể mau chóng hành động. Không sợ chuyện khác, nếu bị Sở gia cắn ngược lại thì e là hắn ta sẽ gặp nguy hiểm.

Hắn khẽ liếc nhìn Hàn đại nhân, Hàn đại nhân gấp gáp khom người cúi đầu.

Trong Đông Cung.

Sở Ngọc Lang tựa mình vào ghế mềm, tay cầm một bản du ký, một cái gối đầu êm ái được lót chếch ở sau lưng.

Tiếng rèm châu chạm vào nhau thanh thúy, Trường Dung bưng chén thuốc đi vào.

“Nương nương, thuốc đến rồi.”

Sở Ngọc Lang dùng khăn che miệng ho khan: “Để đó đi.”

Trường Dung lo lắng nói: “Nương nương, y thuật của Triệu thái y hình như không tốt lắm đâu.”

Thậm chí, trước đó y không thể chẩn ra tiểu thư đang dùng thuốc gì, còn cho rằng tiểu thư có thai, thế nên những vị thuốc được kê này e là không thoả đáng lắm.

Cơ thể Sở Ngọc Lang không phải bị tổn hại vì sảy thai, mà nàng chỉ ho khan liên tục. Triệu thái y chẩn đoán và bảo chỉ bị cảm lạnh nên đã kê vài loại thuốc cảm cho nàng.

Thuốc Mạnh phủ y kê trước đó nàng đã ngưng dùng. Thuốc đó khá hay, trong thời gian uống, nàng không cảm thấy đau nhức khi đến quỳ thuỷ. Nhưng tác dụng phụ hơi lớn, mặt mũi thường xuyên tối sầm lại. Mặc dù Mạnh phủ y nói không có tác dụng phụ khác nhưng Sở Ngọc Lang không tin, bởi lẽ chẳng phải đại phu nào cũng thế sao, không bao giờ nghi ngờ đơn thuốc mà mình kê có vấn đề.

Sở Ngọc Lang cầm chén thuốc, không màng bận tâm, dùng thìa khuấy nhẹ: “Không sao.”

Ngay khi định uống, nàng chợt khựng lại rồi nhìn về phía Trường Dung: “Phương thuốc hôm nay được đổi rồi à?”

Mùi vị có vẻ khác so với trước, tuy cũng vừa tanh vừa đắng nhưng hôm nay hình như lại có thêm vị hăng.

Trường Dung hoang mang đáp: “Triệu thái y không nói, chắc là không đâu ạ.”

Sở Ngọc Lang để chén xuống: “Bảo Triệu thái y tới đây xem thử thuốc này có vấn đề gì không.”

Trường Dung biết chắc hẳn là thuốc có vấn đề gì rồi nên tiểu thư mới nhìn ra. Cảm thấy hoảng sợ, nàng ấy vội vàng đáp lời.

Thái y thự. Mùi thuốc Đông y hỗn tạp, nghe vô cùng đắng chát.

Trong một căn phòng, có những giá sách chất đầy sách, trên đó có đủ loại tài liệu và các loại sách thuốc. Là một nơi tốt để các thái y nghiên cứu ca bệnh mỗi ngày.

Vài người mặc quan phục thái y đi qua đi lại trong đó.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Có thái y cười nói: “Triệu đại nhân bây giờ như mặt trời ban trưa nha, Thái tử phi nương nương chỉ đích danh muốn ông chẩn trị cơ mà.”

“Đúng đó.” Một thái y khác đi qua, khẽ vỗ vai hắn và nói bằng ngữ điệu khó dò: “Tôi thấy, sợ là phải chờ sau khi Thẩm đại nhân cáo lão đấy.”

Trước kia Triệu thái y từng trải qua chiêu này rồi, tức thì cả người không ổn, hắn gượng cười nói: “Không dám không dám.”

Hắn vốn dựa vào Sở gia mới vào được Thái y thự, luôn phải nhìn sắc mặt Sở gia làm việc. Sau khi bị Thái tử phi châm ngòi, Sở Nam đã nghi ngờ hắn. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ đành lên thuyền của Thái tử phi thôi.

Đúng lúc này, Thẩm thái y cũng đi vào, trên người là bộ quan phục màu tím, tóc hơi bạc, trông rất uy nghiêm.

Mọi người mau chóng vấn an, sau đó thầm sợ hãi thay Triệu thái y rồi ai đi đường nấy.

Triệu thái y cũng rất hoảng, phẩm giai của hắn tại Thái y thự vốn không cao, bây giờ lại bị ép buộc đánh vào mặt Thái y lệnh, đó chẳng phải làm người ta căm ghét à.

Thẩm thái y trông thấy Triệu thái y nhưng không có dấu hiệu nổi giận, chỉ thở dài nói với hắn: “Triệu đại nhân có thể ra ngoài đi dạo với lão phu không?”

Triệu thái y lập tức cung kính đáp vâng, rồi hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Thẩm thái y như đang nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên hỏi hắn một vài câu trong sách thuốc. Tuy Triệu thái y hơi lắp bắp nhưng cũng coi như trả lời chính xác.

Những câu hỏi này không tính là quá khó nhưng cũng rất thử thách trình độ thông thạo y thuật của một người.

“Mạch tượng của Thái tử phi, ngươi thấy thế nào?” Thẩm thái y như bâng quơ hỏi.

Triệu thái y sửng sốt, sau đó suy xét đưa ra một đáp án bảo đảm nhất: “Nương nương đẻ non, mạch tượng yếu ớt, sợ là đã bị tổn hại nhẹ ạ.”

Thẩm thái y dường như hơi thất vọng, hỏi tiếp: “Không có gì khác sao?”

Triệu thái y không biết ý ông là gì, nhưng vì lý do an toàn hắn vẫn quyết định im miệng.

Thẩm thái y nói: “Ta đã cho người đặt vài quyển sách thuốc trên bàn ngươi, ngươi quay về xem đi.”

Triệu thái y còn tưởng ông đang chất vấn y thuật của mình, hắn tự biết y thuật của mình không hề tốt đẹp gì bèn vội khiêm tốn đồng ý.

Chờ Thẩm thái y đi, hắn tức tốc về vị trí của mình, nghĩ bụng rốt cuộc là sách thuốc gì.

Thế mà khi hắn giở sách ra đọc, bấy giờ vẻ mặt hắn mới trở nên nghiêm túc.

Sách có hai tập, rất cũ kỹ, hẳn đã bị người ta lật xem trước khi được đưa đến đây bởi thoạt trông trang sách có vẻ hơi lộn xộn.

Hắn cẩn thận lật xem, chúng là những chứng bệnh về tim và gan không mấy phổ biến.

Hắn khựng lại, nhớ tới mạch tượng kỳ lạ của Thái tử phi. Hôm đó, hắn tưởng mình đã chẩn đoán sai. Bây giờ xem ra, cũng không hẳn.

Đang nghĩ ngợi, bên ngoài có dược đồng gọi hắn, nói rằng Thái tử phi bị bệnh mời hắn tới khám thử.

*

Đông Cung…

“Triệu thái y, ngài nhìn xem, thuốc của nương nương nhà ta có vấn đề gì không?”

Triệu thái y tiếp nhận chén thuốc, đầu tiên là ngửi thử, sau đó nếm thử. Kế đến, hắn thầm nghĩ, quả nhiên đã xác minh được.

Thuốc này đúng là không phải phương thuốc hắn viết, nhưng thuốc này không phải hại người, mà để trị liệu bệnh tim và làm ấm phổi.

Thẩm thái y đổi thuốc của hắn nhưng không nói với nương nương, có vẻ như đang giấu giếm nương nương.

Bệnh tim này phải tránh tâm trạng thất thường và không thể quá ưu tư.

Triệu thái y vỡ lẽ, nhưng Thái tử và Thẩm thái y lại giữ bí mật chuyện này, nếu hắn nói ra e là không tốt và nếu vì vậy mà tâm trạng nương nương thay đổi bất chợt rồi gặp chuyện không may, hắn sợ rằng không những sự nghiệp bị huỷ hoại mà còn không thể cứu được mạng sống của mình.

Hắn cung kính nói: “Thuốc này dù không dựa theo đơn thuốc thần viết, nhưng lại vô cùng tuyệt diệu, người đổi thuốc hẳn là vì muốn tốt cho nương nương.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play