Cưỡng Bách

Chương 3


4 tháng


Chương 3: Gọi điện

Tôi đã biết Phó Trường An từ rất lâu rồi, từ khi tôi còn học trung học.

Phó Trường An là người tốt, nhưng đôi khi người tốt chưa chắc đã được báo đáp, ví dụ như việc Phó Trường An gặp tôi không phải là chuyện tốt đi.

Lúc đó tôi luôn bị bắt nạt, Phó Trường An cùng bạn của hắn đi ngang qua tốt bụng giải cứu tôi, từ đó trở đi tôi liền quấn lấy hắn.

Tôi sợ bị bắt nạt, tôi thực sự cần tìm một người che chở cho mình, Phó Trường An rõ ràng lại quá phù hợp, tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng rất mềm yếu, tôi giả bộ đáng thương cầu xin hắn giúp tôi, để tôi đi theo hắn, tôi có thể làm bất cứ điều gì, chỉ cần hắn nói gì đó, đừng để những người đó lại bắt nạt tôi nữa.

Những kẻ bắt nạt tôi rõ ràng không phải do Phó Trường An ra lệnh, nhưng hắn lại có thể làm cho những kẻ kia không còn bắt nạt tôi nữa, tôi hứa với Phó Trường An rằng chỉ cần hắn tốt nghiệp trung học, tôi liền không quấn lấy hắn nữa

Phó Trường An nhất thời mềm lòng đồng ý, nên sau này rước phải cái phiền toái lớn này.

Tôi rất hối hận, sau khi tốt nghiệp trung học, tôi vẫn bám lấy Phó Trường An như một miếng dán, tôi không muốn quay lại như lúc trước, cho dù Phó Trường An có ghét tôi cũng không sao. Hắn sẽ không đánh tôi, Phó Trường An rất thích sạch sẽ, đánh tôi sẽ làm bẩn tay hắn đi.

Tôi chăm chỉ học tập, cuối cùng, tôi cũng nhận được giấy báo trúng tuyển giống như Phó Trường An. Tôi đã đến gặp hắn hạnh phúc như một kẻ ngốc.

Đương nhiên, khi nhìn thấy biểu tình một lời khó nói hết của Phó Trường An cảm xúc vui vẻ của tôi cũng xẹp đi phân nửa rồi.

Tôi biết Phó Trường An ghét tôi, tôi lại giả vờ như không biết.

Khi tôi học đại học, Phó Trường An vẫn như trước nổi bật thu hút sự chú ý của mọi người, còn tôi vẫn theo chân hắn như một con chó, sự giáo dục tốt của Phó Trường An khiến hắn không có biện pháp nào làm cho tôi dừng theo đuôi hắn nên hắn đành phải mặc kệ.

Năm cuối cấp tôi phát hiện mình thích Phó Trường An, nhìn hắn ngần ấy năm, dường như thích hắn đã trở thành chuyện đương nhiên, có ai mà không thích Phó Trường An đâu?

Những nam sinh nữ sinh đó lén lút nhét vào người tôi một đống thư tình, nhưng tôi đều ném đi hết, tôi biết mình không xứng với Phó Trường An, không dám mơ mộng, nhưng trong lòng cũng có tâm tư, thích một người sẽ trở nên ích kỷ đi.

Tất nhiên, Phó Trường An cũng từng yêu, không lâu sau khi tôi lén vứt bức thư tình người khác viết cho hắn, Phó Trường An liền yêu, đấy là một cô bé xinh đẹp.

Tôi chỉ len lén liếc nhìn vài cái, cô bé đó thật xinh đẹp, trong sáng như mặt trời nhỏ, hai người đi bên nhau ai mà không nói là một cặp chứ? Ngoại trừ tôi, một kẻ xấu xa với trái tim đen tối, chỉ dám lén lút nhìn họ, với một trái tim đau đớn.

Tôi trong khoảng thời gian Phó Trường An yêu đương liền biến mất trước mặt hắn, thực dễ dàng, cho dù là ở trường học, tôi nhìn Phó Trường An thì quá dễ dàng rồi, nhưng để hắn trông thấy tôi thì mới khó.

Mãi đến khi nghe tin Phó Trường An chia tay, tôi mới lén lút xuất hiện trở lại, mang bữa sáng cho hắn, giúp hắn chọn môn học tự chọn, thay hắn đến thư viện trả sách.

Phó Trường An vẫn như vậy, tôi đi hay ở không cũng không ảnh hưởng gì đến hắn, chúng tôi cùng nhau tốt nghiệp, Phó Trường An đến công ty riêng của cha hắn thực tập, với năng lực vượt trội, hắn rất nhanh đã đạt đến cấp quản lý.

Còn tôi, vào công ty nhỏ làm việc chăm chỉ nhưng vẫn là bị đuổi việc, cầm tiền thôi việc ngồi trong căn phòng đi thuê nhậu nhẹt cũng không có gì lạ, tôi không uống nhiều nhưng cuộc đời quá là mệt mỏi đi, tôi rất khó chịu,say khướt cầm điện thoại gọi cho Phó Trường An.

Tôi không ngờ rằng Phó Trường An sẽ trả lời cuộc gọi của tôi, tôi nghĩ rằng hắn đã chặn tôi từ lâu rồi chứ.

Tôi không nhớ rõ mình đã nói gì, hẳn là khóc lóc đi thật là mất mặt, ngày hôm sau, tôi đau đầu tỉnh dậy từ ghế sofa, trên tay vẫn cầm điện thoại, tôi nhìn vào bản ghi cuộc gọi mới nhất trên điện thoại đầu óc liền trống rỗng.

Tôi không dám gọi lại cho Phó Trường An hỏi xem liệu tôi có nói điều gì không nên nói hay không, tôi thu mình lại như một con rùa giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và lướt qua thông tin tuyển dụng trên Internet cho đến khi Phó Trường An gọi cho tôi.

Tôi sững sờ nhìn số điện thoại người gọi một lúc, sắp cúp máy rồi tôi mới hồi hồn ấn nghe, chưa kịp kết nối thì giọng nói của Phó Trường An phát ra từ điện thoại.

“Vương Tiểu Huy, tại sao giám đốc nhân sự nói rằng cậu không có đến, chuyện này là sao?”

“A?”

Tôi hoa mắt, không hiểu ý của Phó Trường An.

Có lẽ là do tôi đã gọi điện cho hắn vào ngày tôi bị mất việc, kể cho hắn nghe về cuộc đời đau khổ của mình, nên Phó Trường An mới nhất thời mềm lòng cho tôi một vị trí nào đó đi.

Tôi chỉ nói rằng Phó Trường An là một người tốt, bằng không thật vất vả mới thoát khỏi tôi, tại sao hắn lại cho tôi một công việc, để tôi lẻn vào cuộc đời hắn đung đưa trước mặt hắn một lần nữa chứ.

Chiều hôm đó tôi liền đến công ty Phó Trường An phỏng vấn, quản lý nhân sự nhìn tôi đến trễ với ánh mắt dò xét, tôi lấy lòng cười cười qua chuyện.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play