Mặt trời đang dần nghiêng về một bên bầu trời, những đám mây nhuộm màu đỏ cam, điều đó có nghĩa ngày mai sẽ là một ngày thới tiết tốt.

Ở một ngôi làng miền núi nhỏ hẻo lánh cách xa thị trấn gần đó, trong căn bếp với khoảng sân xi măng nhỏ ở đầu làng, một chàng thanh niên da trắng đẹp trai đang ngâm nga làm việc trước bếp lò lát gạch.

Hứa Chu đã đến nơi được gọi là thôn Ngọc Hòa này ba ngày trước.

Quê cậu trước đây ở tỉnh bên, bố là chủ thầu, mẹ là kế toán, bản thân cậu là lập trình viên đã ra trường đi làm được hai năm.

Thấy công việc của cậu đã ổn định, bố mẹ liền giục cưới, nhưng Hứa Chu là gay xong cậu lại không dám nói với bố mẹ, cuối cùng cậu bị dồn vào đường cùng, chỉ có thể tìm một sinh viên đồng tính trong trường đại học chính là Từ Dao để kết hôn.

Đối phương cũng muốn làm cho phụ thân ở nhà yên tâm, liền đồng ý cùng Hứa Chu kết thành vợ chồng, bình thường đều việc ai người ấy làm.

Nhưng trời đất khó lường, người có họa có phúc.

Bọn họ vừa mới nhận giấy đăng ký kết hôn một tuần trước, hôm sau liền nhận được điện thoại, nói rằng một tài xé say rượu đã va chạm với xa của Đỗ Dao, vì tai nạn quá nghiêm trọng nên cả hai đều chết tại chỗ.

Sau khi biết tin, Hứa Chu do dự một lúc lâu rồi mới mở danh bạ và bấm số điện thoại mà cậu mới liên lạc vài lần.

Khi Đỗ Viễn Trình vội vã từ quê nhà đến, hắn trông hốc hác, nhưng dù vậy điều đó cũng không ảnh hưởng nhiều đến sức hút cá nhân của hắn, ngược lại, chính vẻ u sầu của Đỗ Viễn Trình càng thu hút sự chú ý của Hứa Chu.

Nhìn người đàn ông hơi khom lưng, ngồi bên cạnh Đỗ Dao phủ một tấm vải trắng, hai mắt đỏ hoe im lặng, Hứa Chu cảm thấy người đàn ông này rất đáng thương.

Sau một khoảng thời gian, Đỗ Viễn Trình cuối cùng cũng chấp nhận sự thật về cái chết của con gái mình, sau khi có người đưa cô ấy đi hỏa táng, hắn không thể kìm nén được nước mắt, đặt khuỷu tay lên đầu gối, lấy tay che mặt khóc thầm.

Tang lễ của Đỗ Dao được nhà họ Hứa tổ chức long trọng, họ không lấy bất kỳ khoản tiền nào từ gia đình người lái xe say rượu mà đưa tất cả cho Đỗ Viễn Trình.

Ban đầu, Đỗ Viễn Trình một mực từ chối, hắn sinh ra ở nông thôn, tính tình chất phác, thật thà có thể biết nhà họ Hứa đã tốn rất nhiều tiền cho tang lễ của con gái nên hắn không muốn nhận nhưng sau một hồi cuối cùng hắn cũng nhận lấy tiền.

Sau đám tang của Đỗ Dao, Đỗ Viễn Trình trở về quê hương của mình ở tỉnh bên cạnh, gia đình Hứa đã cố gắng thuyết phục hắn ở lại nhưng không thành.

Cuối cùng cũng không thể làm gì được, Hứa Chu lo lắng Đỗ Viễn Trình một mình về nhà sẽ xảy ra chuyện, liền xin lãnh đạo cho nghỉ hai tháng, sau đó đi theo hắn đến thôn Ngọc Hòa.

Bởi vì nơi này nằm ở vùng núi hẻo lánh, cho dù hai người có đến thị trấn thì cũng phải đi bộ thêm mười cây số trên đường núi ngoằn ngoèo.

Hứa Chu thỉnh thoảng đến phòng gym để rèn luyện sức khỏe cũng được coi là người có cơ bụng nên khoảng cách này chắc không có vấn đề gì.

Nhưng đường lên xuống quá khó đi, mặt đất toàn đá lởm chởm, mới đi được nửa đường, chân Hứa Chu đã bị phồng rộp, chiếc áo phông trắng ướt đẫm mồ hôi, cả khuôn mặt đỏ bừng, giống như quả táo chín.

Đỗ Viễn Trình đi phía trước không vội vã, luôn chú ý đến Hứa Chu phía sau hắn, vì vậy khi hắn phát hiện ra điều gì đó không ổn trong tư thế đi bộ của Hứa Chu, đoán được tình hình của cậu, Đỗ Viễn Trình trực tiếp đi đến bên cạnh Hứa Chu ngồi xổm xuống.

Hứa Chu vốn muốn lịch sự từ chối, nhưng nhìn mặt trời nghiêng về phía tây, biết lấy tốc độ của mình chưa đến nơi trời đã tối, liền ngoan ngoãn leo lên lưng nam nhân.

Đối phương lưng rộng cường tráng, cao lớn chân dài, chiếc áo thun ngắn tay màu lam hải quân phủ lên cơ bắp hơi hơi nổi lên, trên người hắn mùi mồ hôi chẳng những không có khó chịu, ngược lại càng làm cho Đỗ Viễn Trình càng thêm nam tính.

Ngực Hứa Chu xuyên qua lớp áo ướt sũng dán vào lưng người đàn ông, thân nhiệt nóng bỏng của người kia truyền đến, hai bắp đùi tỏa nhiệt liên tục kẹp lấy eo cường tráng của Đỗ Viễn Trình, người đàn ông cao lớn cõng một người đàn ông nặng một trăm hai mươi cân giống như cõng một đứa trẻ trên lưng, bước đi cực kỳ ổn định.

Bởi vì Đỗ Viễn Trình tốc độ nhanh, hai người đi một lúc là tới thôn.

Hứa Chu được Đỗ Viễn Trình cõng về nhà, ăn xong cơm, hắn liền băng bó những vết phồng rộp trên chân cậu, dưới ánh đèn vàng ấm áp động tác của người đàn ông này vô cùng nhẹ nhàng.

Đỗ Viễn Trình kết hôn sớm, xét về tuổi tác thì hắn năm nay mới 45. Do nhiều năm làm việc vất vả nên làn da của hắn đã sớm rám nắng, thân hình đầy gân guốc, cao 1m86, nét mặt rắn rỏi.

Nghĩ đến đây, Hứa Chu trong lòng nóng lên nảy sinh ra một ý tưởng điên cuồng táo bạo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play