Đôi mắt ngườι phụ nữ đảo qua đảo lại giữa Nguyễn Linh và Diệp Hủ vài cuối cùng cũng xác nhận được sự thật khó tin này.
Giọng cô ta run rẩy: cậu chính là —”
Diệp Hủ mặt không biểu cảm, giọng nói đều đều: “Ừ, chính là tôi, cái người mà cô cố gắng suy đoán bằng những suy nghĩ bẩn thỉu và nông cạn của mình, con riêng của cô ấy.”
Người phụ nữ: “......”
Hai chọi một, đối phương còn là một cậu bé trông có vẻ lạnh lùng nhưng lại không theo quy tắc, khiến người phụ nữ phát hiện ra mình không thể chiếm được ưu thế.
Cô ta cắn răng, hung hăng kéo cánh tay người đàn ông bên cạnh: “Hồng Viễn, anh nói gì đi? Anh cứ nhìn em bị bắt nạt như vậy sao? Hồng Viễn?”
Nói xong, người phụ nữ ngẩng đầu sang bên cạnh, mong được ủng hộ.
Người đàn ông đang nhìn chằm chằm Nguyễn Linh, bị cô ta gọi mấy tiếng mớᎥ hồn.
“Em nói gì?” Tâm trí của người đàn ông rõ ràng không ở bên người phụ nữ, hoàn toàn không nghe thấy cô ta nói gì.
Người phụ nữ tức giận đến mức suýt nữa không thở nổi. làm cái gì vậy chứ? Chỉ vì Nguyễn Linh quá xinh đẹp nên mớᎥ nhìn chằm chằm sao?
Nguyễn Linh có ngoại hình xinh đẹp, điều này cô ta đã biết từ khi mớᎥ vào đại học.
Lúc đó cô ta cũng không tệ, nhưng những người đàn lại chỉ nhìn thấy Nguyễn Linh, ngày đêm săn đón.
Giờ đây cuối cùng cô ta đã thoát khỏi cái bóng của Nguyễn Linh, chọn được một người đàn ông được coi là ưng ý, cũng sắp có con nhưng không ngờ lại gặp phải Nguyễn Linh.
Cô ta nghĩ, hiện tại cô ta vẫn có một điểm hơn Nguyễn Linh, đó là cô ta đã có con của riêng còn Nguyễn Linh chỉ có thể nuôi con của ngườι khác.
Nhưng những gì vừa xảy ra lại một lần nữa đập tan mơ đẹp của cô ta.
“Em nói!” Người phụ nữ tức giận chỉ vào Nguyễn Linh, giậm chân trước mặt người đàn ông của mình: “Người phụ nữ đó, cô ta bắt nạt em!”
Nguyễn Linh cũng không vội phản bác, chỉ nhìn chằm chằm cặp đôi nam nữ với vẻ mặt thích thú, mong chờ họ sẽ gây ra chuyện gì đó.
Nghe vậy, người đàn ông nhíu mày, rồi vòng tay qua vai người phụ nữ xoa xoa: “Thôi thôi, có chuyện gì to tát đâu? Đừng tức giận nữa, vừa giậm chân lại vừa la hét, lỡ làm ảnh hưởng đến em bé trong bụng thì sao?”
Lời an ủi qua loa này không những không có tác dụng, mà còn khiến người phụ nữ càng tức giận hơn.
“Uông Hồng Viễn, anh!”
Hai người họ tự nhiên cãi nhau, cơn giận của người phụ nữ đã chuyển sang người đàn ông, gần như quên mất còn có Nguyễn Linh ở đó.
Nguyễn Linh thở dài chán nản, cảm thấy màn kịch này đến đây đã không còn gì để xem nữa.
Có xem tiếp, chẳng qua cũng chỉ là người phụ nữ bị dồn đến đường cùng và người đàn ông giả vờ ngốc nghếch mà thôi.
Cô thậm chí còn có chút hại cho người phụ nữ trước mặt, lấy một người đàn ông như vậy để sinh con đẻ cái, cuộc sống sau này của người phụ nữ này, gần như có thể nhìn thấy trước.
Nguyễn Linh kéo tay Diệp Hủ.
Diệp Hủ lập tức hiểu ý của Nguyễn Linh, hai người cùng nhau tránh khỏi cặp đôi đang nhau.
“Diệp Hủ——”
“Tôi……”
Đến cửa ra của cửa hàng quà tặng, hai người gần như đồng thời lên tiếng.
Nguyễn Linh cười: “Con nói đi.”
Diệp Hủ: “……”
“Lời tôi vừa nói……” Diệp Hủ trông rất không tự nhiên, ánh mắt lảng tránh: “Cô không coi là thật chứ.”
Nguyễn Linh nghiêng đầu: “Con muốn mẹ tin hay không tin?”
Cậu thiếu niên sững sờ, rõ ràng không quen với cách nói chuyện lấp lửng như vậy.
Khóe miệng Nguyễn Linh khẽ cong lên.
Cô thích điểm này ở Hủ, nếu cậu quá khéo léo, sẽ giống như bố của mình, không thú vị nữa.
Im lặng một lúc, Diệp Hủ cuối cùng cũng lên tiếng: “Tôi chỉ thấy cô ta vô cớ nhắm vào cô, nên muốn chọc cô ta một chút thôi.”
Nguyễn Linh chớp mắt: “Vậy nghĩa là vừa rồi con nói muốn báo đáp mẹ, không phải thật lòng à?”
“Tôi không phải——” Cậu thiếu niên lập tức nói một cách gấp gáp.
Sau đó cậu nhận ra, quay lưng lại với Nguyễn Linh, không nói gì nữa.
Nguyễn Linh cong mắt cười.
Một lúc sau, Diệp Hủ đột nhiên nói: “Vậy vừa rồi cô muốn nói gì với tôi?”
“Chuyện đó à.” Nguyễn Linh nhẹ nhàng nói: “Mẹ chỉ muốn nói, hai mươi phút nữa là đến giờ rồi, chắc bố con cũng sắp đến rồi nhỉ.”
Diệp Hủ:”...... Ờ, có lẽ vậy.”
Cậu thiếu niên nghĩ rằng mình đã che giấu rất tốt, nhưng thực ra sự thất vọng vẫn hiện rõ qua ánh mắt.
Nguyễn Linh nhịn cười: “Và còn
Diệp Hủ nhìn Nguyễn Linh một cái, ánh mắt như một chú cún nhỏ ủ dột.
Nguyễn Linh: “Cảm ơn vừa rồi con đã bảo vệ mẹ.”
Diệp Hủ:”......”
Tai cậu thiếu niên đỏ ửng.
“Tuy nhiên.” Nguyễn Linh mỉm cười nói: “Chuyện dưỡng lão gì đó thì tạm thời không cần đâu, mẹ còn muốn sống lâu một chút.”
Diệp Hủ quay mặt đi, giọng điệu buồn bã: “Tôi đã nói đừng xem là thật rồi mà.”
Đến cửa ra, điện thoại của hai người cùng reo.
Là Diệp Cảnh Trì gửi tin nhắn đến, nói đã mua thuốc, hỏi bây giờ họ đang ở đâu.
Nguyễn Linh gửi vị trí cho Diệp Cảnh Trì, để Diệp Cảnh Trì đến cổng của cửa hàng quà tặng để đón.
Hai người lại lặng lẽ đợi một lúc, cặp đôi trước đó cũng từ cửa hàng quà tặng đi ra.
Có vẻ như hai người đã từ cãi nhau chuyển sang im lặng, người phụ nữ mặt lạnh đi trước, người đàn ông đi theo sau hai bước, miệng còn ngậm điếu thuốc chưa châm.
Gặp lại Nguyễn Linh và Diệp Hủ, bước chân của người phụ nữ khựng lại, sau đó hừ một tiếng.
Cô ta biết mình không thể cãi lại, vừa rồi lại vì cãi nhau với người đàn ông mà tiêu hao hết sức lực. Là một ngườι phụ nữ đang mang thai, cô ta chỉ có thể dùng cách này để thể hiện sự bất mãn của mình.Nguyễn Linh lười biếng liếc nhìn người phụ nữ một cái, rồi ném cho cô ta một ánh mắt thương hại.
Người phụ nữ ngay lập tức hiểu được ánh mắt này, chỉ cảm thấy lồng ngực nghẹn lại, đang định lấy lại tinh thần để tiếp tục chiến đấu——
Lúc này, Diệp Cảnh Trì bỗng xuất hiện.
Trẻ trung anh tuấn, phong độ lịch lãm, khác xa với người đàn ông đang hút thuốc ở góc tường.
ngôn tình hàiNgười phụ nữ ngẩn ngơ nhìn Diệp Cảnh Trì đi tới, trong lúc ngẩn người, Diệp Cảnh Trì đã đến bên cạnh Nguyễn Linh.
“Đồ đã mua được.” Trong mắt Diệp Cảnh Trì ẩn chứa ý cười: “Lên xe rồi uống, nhé?”
Ngũ quan sắc sảo nhưng gương mặt lại ôn hòa, giọng điệu dịu dàng nhưng không thiếu sự ân cần.
Người phụ nữ vô thức nhìn sang người đàn ông đang cau mày ở sau lưng mình, chỉ cảm thấy vô cùng hụt hẫng.
Nguyễn Linh:”Được, xe ở đâu rồi?”
Diệp Cảnh Trì:”Tôi đã bảo tài xế lái đến cửa rồi, đi ra ngoài vài bước là thấy thôi.”
“Lúc bố không có mặt, không có chuyện gì xảy ra chứ?” Diệp Cảnh Trì lại hỏi Diệp Hủ.
Diệp Hủ nhàn nhạt trả lời: “Không có.”
“Ừm.” Diệp Cảnh Trì gật đầu: “Vậy đi thôi.”
Ba người đi ra khỏi cao ốc, không thèm liếc nhìn người phía sau một cái.
……
“Cãi nhau đủ chưa?” Người đàn ông đang hút thuốc, bực bội lên tiếng: “Còn chưa đủ thì anh đi ra ngoài hút điếu thuốc, em cứ bình tĩnh chút đi.”
Người phụ nữ đỏ mắt: “Uông Hồng Viễn.”
Người đàn ông liếc mắt một cái: “Lại sao nữa?”
“Tôi muốn ly hôn.”
Bữa tối kiểu Pháp tốn khá nhiều thời gian, khi tài xế đưa ba người về nhà, đã gần 11 giờ rồi.
Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ đều đi lên lầu rửa mặt.
Nguyễn Linh cũng đã tiêu hóa được phần lớn, sau khi nghỉ ngơi một lúc, cũng đi vào phòng tắm.
Nhà lớn thì có cái lợi này, lúc nào muốn tắm cũng không phải chờ đợi.
Sau khi uống rượu không nên ngâm mình trong bồn tắm, nên Nguyễn Linh tắm bằng nước nóng thoải mái, sau đó chậm rãi mặc áo choàng tắm, cầm máy sấy tóc lên bắt đầu sấy tóc——
Tiếng chuông hệ thống đột nhiên vang lên:[Ký chủ hãy chú ý, nhiệm vụ chính tuyến sắp được phát hành.]
Nguyễn Linh cầm máy sấy tóc một cách nhàn nhã, tiếp tục sấy mái tóc ướt át của mình: “Giờ sắp đến giờ nghỉ ngơi rồi, phát nhiệm vụ chính tuyến cái gì chứ? Chẳng lẽ muốn tôi và Diệp Cảnh Trì ngủ chung sao?”
Hệ thống: [……]
Tay của Nguyễn Linh bỗng dừng lại: “……Không phải chứ? Cậu định làm thật à?”
[E hèm, thực ra cũng không phải, chuyện này cần giải thích kỹ lưỡng với cô.]
“Được rồi.” Nguyễn Linh chậm rãi đặt máy sấy tóc lên kệ bên cạnh bồn rửa mặt: “Cậu nói đi.”
[Chuyện là thế này. Theo cốt truyện gốc, cô đã tìm mọi cách để lấy lòng Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ, nhưng đều thất bại. Không còn cách nào khác, cô nghĩ đến việc nhiều ngày qua vẫn luôn chia phòng với Diệp Cảnh Trì, cho nên quyết định liều một phen——]
Nguyễn Linh nhướng mày: “Không phải là tôi đoán đúng rồi đấy chứ?”
[……Cũng gần đúng, cô đã đề nghị muốn ngủ cùng Diệp Cảnh Trì trong cùng một phòng, giống như những cặp vợ chồng khác.]
Nghe đến đây, Nguyễn Linh ngắm nhìn khuôn mặt mộc trong gương, khuôn mặt nhỏ nhắn uyển chuyển, ngũ quan tinh tế không kém phần xinh đẹp, làn da trắng sáng và có độ bóng.
“Tôi xinh đẹp như vậy, anh ấy cũng không đồng ý sao?” Cô hỏi.
Hệ thống bị nghẹn một lúc:”……Phải. Tối nay cô đã trang điểm kỹ càng, sau đó gõ cửa phòng Diệp Cảnh Trì, đề nghị muốn cùng nhau nghỉ ngơi. Nhưng Diệp Cảnh Trì lại thẳng thừng từ chối cô, mà trong một tháng tiếp theo, anh ấy cũng đã giảm số lần về nhà.”
Nguyễn Linh: “....”
“Chậc chậc.” Cô lắc đầu: “À đúng rồi, trước đây cậu nói, Diệp Cảnh Trì bao nhiêu tuổi nhỉ?”
[?]
Nguyễn Linh:”Ba mươi lăm hay ba mươi sáu?”
[……Ba mươi bốn.]
Nguyễn Linh thẳng thắn chỉ ra suy đoán của mình: “Đừng nói là anh ấy không được nhé?”
[?!] Hệ thống bị sững sờ trước sự thẳng thắn của Nguyễn Linh.
[Đấy người ta gọi là tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến!]
Nguyễn Linh: “Tôi thấy cũng như nhau.”
Lúc này, Diệp Cảnh vừa xử lý xong email trên máy tính, bỗng dưng thấy cổ có chút ngứa.
[...Nói chung, vì nhiệm vụ chính tuyến được phát hành dựa trên cốt truyện gốc, nên cô chỉ cần làm giống như trong nguyên tác, gõ cửa phòng ngủ của Diệp Cảnh Trì, đưa ra yêu cầu muốn ngủ ở đó và nhận được câu trả lời rõ ràng từ đối phương thì coi như nhiệm vụ hoàn thànᏂ. Còn việc hai người có thực sự ngủ chung hay không, sẽ không ảnh hưởng đến kết quả đánh giá.]
...