“Sao bà lại nhận lời thế? Việc này có đáng tin không?”
Ngồi ở trên đầu băng ghế cạnh bàn bát tiên, Tôn Trường Canh cau mày giận dỗi oán trách người bạn đời già của mình.
“Cho dù đó là nha hoàn, nhưng người ta cũng là ở nhà cao cửa rộng nhiều gia sản. Đâu phải chỗ cho nhà nông tầm thường của chúng ta có thể cưới được chứ?”
“Chuyện đằng sau như thế nào chúng ta cũng không biết, sao có thể trực tiếp đồng ý ngay lập tức chứ?!”
“Vậy ông còn muốn biết thêm cái gì nữa? Chẳng phải ông có năng lực lớn hay sao, ông có thể đi lên phủ kia cẩn thận hỏi dò một chút mà?”
“Cô nương ấy tình nguyện gả cho người kém hơn mình, còn có ơn với A Thái, huống chi, ông không thấy sao? A Thái đồng ý đó!”
Trương thẩm lau cái bàn, chuẩn bị lát nữa ăn cơm.
“Hơn nữa, năm nay A Thái đã hai mươi tuổi rồi, trong nhà còn có đệ đệ phải nuôi dưỡng. Có nhà đại bá hà khắc thế kia. Trong thôn ai cũng hiểu tận gốc rễ, chẳng có nhiều cô nương tình nguyện gả cho thằng bé. Cô nương nhà người ta gả lại đây thì còn có thể có ý đồ gì với thằng bé chứ?”
“Hiện tại có một chuyện tốt như thế này, ông cũng đừng suy nghĩ nhiều. Cưới người ta về đây, chúng ta cũng có thể để ý một chút là được.”
“Đợi lát nữa A Thái tới đây, chuyện vui mừng tốt đẹp như thế thì ông đừng ngồi đấy mà trưng cái mặt nhăn nhó ra đó!”
Bà lão cứ lải nhải.
Tôn Trường Canh cân nhắc, lẽ nào lại như vậy. Đơn giản là không nghe bạn già nói nữa, ra cửa nhìn xem Tiêu Thái đã tới chưa.
Nhìn thấy Tiêu Thái cầm hai mươi lượng tới, Tôn Trường Canh và Trương thẩm đều kinh ngạc.
Người trong thôn cưới vợ tổ chức tiệc mừng thì chỉ cần sáu đến tám lượng là được, mười lượng thì càng có thể làm linh đình hơn.
Hai mươi lượng, Trương thẩm chưa từng gặp nhà nào hào phóng như vậy, e là A Thái đã móc sạch hết của cải ra cũng nên?
“A Thái à, bạc này liệu có phải hơi nhiều hay không? Tổ chức việc thành hôn không cần dùng hết nhiều tiền như vậy.” Trương thẩm khuyên nhủ.
“Không nhiều đâu. Trương thẩm, bây giờ nhà cháu chẳng có gì cả, hiện tại cháu cũng chỉ có thể lấy ra ngần ấy. Ngài xem xem, nhà cháu cần phải mua thêm đồ dùng trong nhà gì, sính lễ mua cái gì, còn cả yến tiệc ngày hôm sau mời khách nữa, đều phải phiền ngài bận tâm nữa đó.”
“Đừng bớt lại, cháu…… Đây là những gì cháu có, chỉ hy vọng cô nương Thủy Linh không ghét bỏ cháu là được.”
Tiêu Thái hơi hạ giọng xuống một chút, cô nương như tiên nữ kia gả cho hắn, hắn đều cảm thấy thiệt thòi thay cho cô nương Thủy Linh. Nhưng hiện tại hắn cũng chỉ có thể lấy ra ngần này, có điều hắn sẽ tiếp tục săn thú, tích cóp bạc, để cô nương Thủy Linh có cuộc sống tốt đẹp. Tiêu Thái âm thầm hạ quyết tâm.
Tôn Trường Canh cùng Trương thẩm liếc nhau, gật gật đầu.
“Được rồi, Trương thẩm bảo đảm sẽ làm linh đình cho cháu.” Trương thẩm cười tủm tỉm, muốn kéo Tiêu Thái ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.
Tiêu Thái liên tục từ chối, “Đệ đệ còn ở nhà, cháu phải trở về nấu cơm cho đệ ấy, cháu đi trước đây.”
Bận bịu túi bụi, thời gian trôi qua nhanh.
Phó Nguyệt đang vội thêu hoa sen và chim uyên ương trên khăn voan đỏ.
Sau khi Tiêu Thái dẫn người đưa tới sính lễ, báo cho ngày tổ chức thành hôn. Thời gian gấp gáp, không kịp làm áo cưới cho chính mình, Phó Nguyệt trực tiếp đi tới cửa hàng bán trang phục trong thành lấy áo cưới và khăn voan đỏ, chỉ thêu chút hình lên đó bày tỏ tấm lòng của mình mà thôi.
Đối với cuộc sống sinh hoạt mới sắp tới, tâm trạng của Phó Nguyệt vừa hơi mong chờ, vừa hơi thấp thỏm.
Có điều nàng tin tưởng chính mình, ngày tháng tốt đẹp sẽ tới.
Cuộc sống sinh hoạt của chính mình trong tầm tay mình, như vậy mà còn không vượt qua được thì nàng thật có lỗi với hơn hai mươi năm giáo dục của kiếp trước cùng sự cẩn thận của mười năm của kiếp này.
Phó Nguyệt ổn định tâm trạng, chậm rãi thêu khăn voan đỏ trong tay.
“Không tốt! Không tốt! Tiểu thư, có chuyện xảy ra rồi!”
Nha hoàn nhị đẳng Phấn Đào ở tiền viện vừa hô to vừa chạy một mạch vào chính viện của tiểu thư.
Phó Nguyệt buông công việc trong tay ra, chạy nhanh ra trước tiền viện.
“Xảy ra chuyện gì mà hô to gọi lớn như vậy, quên hết quy tắc đã học rồi à?” Lý ma ma không vui nói.
Phấn Đào nuốt nước miếng, hoảng loạn mà trả lời lại: “Lý ma ma, đã xảy ra chuyện! Xảo Lan tỷ tỷ đã xảy ra chuyện.”
“Xảo Lan? Con bé làm sao? Xảo Lan đi đâu?” Lý ma ma ngẩng đầu hỏi Phó Nguyệt vừa bước vào nhà.
Phó Nguyệt trả lời: “Hôm qua Xảo Lan không trực, buổi tối khi ta tới đây trực đêm cho tiểu thư nghe Xảo Lan nói đi tìm Điền nương tử học nấu ăn. Chờ đến khi buổi sáng ta về phòng, giường đệm của Xảo Lan đều được sắp xếp gọn gàng. Ta cứ nghĩ nàng ấy như thường lệ ra cửa hầu hạ tiểu thư. Sáng sớm nay cũng không gặp được nàng ấy.”
Lý ma ma nhíu nhíu mày, ý bảo nha hoàn Phấn Đào tiếp tục nói.
“Nô tỳ vừa mới đi tới hoa viên dọn hoa, trên đường nhìn thấy Vu ma ma - quản sự bên cạnh phu nhân mang theo mấy bà tử thô xử đè Xảo Lan tỷ tỷ từ trong viện của nhị thiếu gia đi ra…… Xảo Lan tỷ tỷ quần áo xộc xệch, tóc tai cũng rối tung, bà tử thô xử bịt miệng Xảo Lan tỷ tỷ đang khóc lóc kêu gào đi rồi. Xem phương hướng là đi tới chính viện của phu nhân.”
“Ngươi thấy rõ sao?”
“Thấy rõ, chính là Xảo Lan tỷ tỷ!”
“Tiểu thư đã biết, ngươi đi xuống trước đi.”
Phấn Đào lui ra, Lý ma ma vỗ vỗ Triệu Vân Liên, “Tiểu thư…… chuyện này…… Ngài tạm thời đừng tức giận, phu nhân nhất định sẽ phái người tới tìm ngài, chúng ta đi xem tình huống thế nào rồi nói sau.”
Triệu Vân Liên ném sách trong tay xuống, sau đó uống mấy ngụm trà, áp xuống lửa giận trong lòng.
“Nếu nhị đệ…… Nhị đệ gây ra chuyện khốn nạn, ta nhất định sẽ bẩm báo với phụ thân.”
Phó Nguyệt cúi đầu, trong lòng lóe lên một ý nghĩ phỏng đoán.
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Vu ma ma - quản sự bên người phu nhân quả nhiên tới mời Triệu Vân Liên đi chính viện của phu nhân.
Triệu Vân Liên liền mang theo Lý ma ma cùng Phó Nguyệt đi về phía trước.
Tại Ngô Tê Đường ở chính viện.
Triệu phu nhân Phương Hoa ngồi ngay ngắn giữa đại đường, Triệu Vân Liên ngồi ở vị trí phía tay trái của bà ta. Lý ma ma cùng Phó Nguyệt đứng yên lặng ở phía sau Triệu Vân Liên.
Một bầu không khí im lặng, ngột ngạt nặng nề, trong phòng có không ít người hầu, cả một đám đều hít thở khẽ theo bản năng.
Phương phu nhân uống ngụm trà, chậm rãi nói: “Nghe nói đại nha hoàn bên người con gần đây thân thể không khoẻ, nhà ta luôn luôn yêu cầu phải quản lý gia đình một cách hào phóng nhân từ, vì vậy đưa con bé đến thôn trang ở huyện Mậu An đi, để con bé nghỉ ngơi điều dưỡng khôi phục thân thể, sau đó ở thôn trang chọn một chàng trai nào đó gả đi.”
Thôn trang ở huyện Mậu An là của hồi môn của Phương Hoa, đều là người của Phương Hoa.
Triệu Vân Liên trầm mặc trong chốc lát, sau đó dịu dàng mở miệng: “Phu nhân có ý tốt, Vân Yên thay Xảo Lan cảm tạ ngài trước. Xảo Lan không khoẻ, con làm chủ nhân, cũng muốn đi xem nàng ấy trước đã.”
Phương phu nhân ngước mắt quét Triệu Vân Liên một cái, khẽ cười một tiếng, cười dặn dò Vu ma ma: “Vu ma ma, bà dẫn đại tiểu thư học rộng hiểu nhiều của chúng ta đi xem đi”
Triệu Vân Liên chỉ vờ như không nghe thấy gì hết, bình tĩnh mà hành lễ xin phép lui xuống.
Vu ma ma mang theo đoàn người Triệu Vân Liên đi tới phòng chứa củi ở bên hông hậu viện.
“Đại cô nương, Xảo Lan cô nương đang tĩnh dưỡng thân thể, ngài vào đi.”
Khuôn mặt Vu ma ma thờ ơ mà nói chuyện, sau đó mở khóa cửa, xoay người rời đi.
Phòng chất củi đơn sơ, cửa sổ dán giấy cũ nát bị lọt gió, gió lạnh cuốn qua, mang theo một luồng tro bụi bay tới.
Triệu Vân Liên áp xuống lửa giận chứa đầy trong lòng một lần nữa, đẩy cửa đi vào trong phòng.
Quần áo tóc tai của Xảo Lan vẫn xộc xệch, yếu ớt mà quỳ rạp trên mặt đất, luôn miệng lẩm bẩm cái gì đó.
Nghe được tiếng cửa mở, Xảo Lan cố hết sức mà nâng người lên. Ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Vân Liên mang theo Lý ma ma cùng Phó Nguyệt đi vào.
Xảo Lan đột nhiên bò lên, quỳ ôm nhào lấy đùi của Triệu Vân Liên.
“Tiểu thư cứu ta! Tiểu thư cứu ta!”
Triệu Vân Liên nâng Xảo Lan dậy, nhỏ giọng dò hỏi nàng ta: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi đừng sợ, hiện tại nơi này chỉ có chúng ta, ngươi cứ nói ra.”
Xảo Lan lắc đầu, chỉ một mực cầu xin tiểu thư cứu mình.
“Phu nhân đã nói rõ muốn đưa ngươi tới thôn trang, ngươi không nói thì ta cứu ngươi thế nào được?"
Xảo Lan nghe xong lời Triệu Vân Liên nói, lập tức trở nên sửng sốt.
“Không thể nào? Không thế như thế được?” Nước mắt tí tách rơi xuống.
“Thiếu gia đâu? Thiếu gia sẽ không đồng ý, ta…… Ta đã là người của thiếu gia rồi!”
Xảo Lan loạng choạng túm lấy váy áo của Triệu Vân Liên, giống như muốn nàng lặp lại lời nói để xác nhận là thật hay giả.
Triệu Vân Liên nhắm mắt.
Quả nhiên……
Phó Nguyệt tiến lên, lặng lẽ đỡ lấy Triệu Vân Liên đang hơi nghiêng ngả thân thể.
Nàng mơ hồ đoán được một ít suy nghĩ trong đầu Xảo Lan. Nhưng lần trước bàn luận về chuyện rời phủ gả chồng, Xảo Lan cũng không phản đối gì. Vốn tưởng rằng nàng ấy cũng đồng ý, buông bỏ vọng tưởng này rồi chứ.
“Tiểu thư! Tiểu thư giúp ta với!” Xảo Lan vừa khóc lóc vừa kể lể, “Ta đã là người của thiếu gia, thiếu gia sẽ không nhẫn tâm như vậy! Nhất định là phu nhân đúng không, là phu nhân không màng đến ý nguyện của thiếu gia, muốn đưa ta đi sao?”
“Ta đã là thiếu gia người, ta không thể đi! Ta có thể làm di nương của thiếu gia.”
Xảo Lan nhìn Triệu Vân Liên lặng lẽ không hé miệng câu nào, vội vàng sửa lại lời nói: “Không làm di nương thì làm thị thiếp, thông phòng cũng được. Chỉ cần có thể để ta ở bên cạnh thiếu gia, bảo ta làm gì cũng được!”
Từ lúc 4 tuổi, Phó Nguyệt và Xảo Lan đi tới bên người nàng hầu hạ, về sau mẫu thân chết bệnh, Phương phu nhân chưởng quản gia đình, tuy bề ngoài mọi người vẫn giữ vẻ hòa hợp bình thường với nhau, nhưng sau lưng lại nâng cao dẫm thấp, Triệu Vân Liên cũng quá hiểu điều này.
Thủy Linh chín chắn bình tĩnh, Xảo Lan hoạt bát giải buồn, mấy người tuy là chủ tớ, nhưng Triệu Vân Liên cũng đối xử với bọn họ như tỷ muội với nhau.
Lần này bởi vì nhị đệ muốn chiếm đoạt Thủy Linh, trước mắt Triệu Vân Liên chỉ có thể thả nàng rời khỏi phủ, nhân tiện thả luôn cả Xảo Lan đi, từng người tranh thủ thời gian kết hôn, sống yên ổn tốt đẹp.
Kế hoạch đã được tính toán tốt, nhưng không ngờ rằng lại xảy ra chuyện đột ngột như vậy.
Tiếng khóc lóc và cầu xin của Xảo Lan vẫn vang lên bên tai.
Triệu Vân Liên hỏi: “Xảo Lan, ngày thường ngươi theo hầu ở bên người ta, tình hình đại phu nhân chưởng quản gia đình ra sao, nhị thiếu gia là người như thế nào, ngươi thật sự không hiểu sao?”
Xảo Lan trầm mặc, ngừng tay lại, nhưng vẫn không thay đổi lời nói: “Cầu xin cô nương chấp thuận!”
“Cầu xin ta chấp thuận? Ngươi có thiệt tình coi ta là tiểu thư của ngươi không?”
Căn phòng yên tĩnh, nhìn tình cảnh trước mắt, Phó Nguyệt lặng lẽ lắc lắc đầu.
Ngươi vĩnh viễn sẽ không đánh thức một người đang giả bộ ngủ.
Xảo Lan quỳ, nằm sấp ở bên chân Triệu Vân Liên, lạnh nhạt mở miệng:
“Cô nương, ta khác với Thủy Linh. Nhà ta ở phủ thành gần đây, ta bị cha mẹ bán vào phủ.”
“Trong nhà nghèo, muốn nuôi đệ đệ, cho nên bán đại tỷ và nhị tỷ, nô tỳ cũng không tránh thoát được.”
“Cô nương có lòng tốt, muốn thả chúng ta rời khỏi phủ kết hôn. Nhưng rời khỏi phủ trở về cái nhà kia, liệu ta có thể bình yên xuất giá không?”
“Đi theo bên người cô nương, ngần ấy năm ta cũng hiểu biết thêm nhiều điều, vì sao ta còn phải trở về gia đình máu lạnh như vậy. Cho dù được gả vào một nhà không tồi, nhưng ai có thể bảo đảm nữ nhi của ta sẽ không trở thành như ta của ngày xưa đâu.”
“Liễu di nương cũng có xuất thân từ nha hoàn, sao ta lại không thể trở thành di nương được? Chỉ cần ta sinh ra con của thiếu gia, ta và con ta đều không cần lo lắng trải qua cuộc sống thấp thỏm không yên!”
Xảo Lan hờ hững mà mở miệng, càng nói càng khẳng định chính mình, càng nói càng lớn tiếng, nói đến vế sau, thậm chí hơi trở nên điên cuồng.
“Hồ đồ!” Triệu Vân Liên trách mắng.
“Ngươi mở to mắt ra nhìn xem, Liễu di nương ở trước mặt phu nhân dâng trà đổ nước, ngậm mồm không dám hé răng, thậm chí còn làm nhiều việc hơn so với nha hoàn là ngươi. Tam muội muội càng được nuông chiều nên trước mặt cứ phải vâng vâng dạ dạ, chỉ có tứ muội nói gì nghe nấy. Đây là ngày lành mà ngươi muốn sao.”
“Vậy cũng còn tốt hơn cuộc sống nghèo kiết hủ lậu ở ngoài phủ. Ăn ngon mặc đẹp, tôi tớ lui tới, đâu có chỗ nào không tốt?!”
“Ngươi cũng đi theo ta đọc sách tập viết, hiểu chuyện, hiểu lý lẽ, sao lại có ý tưởng nông cạn như thế!”
Hoang đường!
“Huống chi, đệ đệ cưới thị nữ bên người tỷ tỷ, ngươi để thể diện và danh tiếng của ta ở chỗ nào?”
Cuối cùng Triệu Vân Liên cũng bộc phát lửa giận ra, căm tức nhìn Xảo Lan trên mặt đất.
Xảo Lan vẫn cứ nằm bò không nhúc nhích, qua một hồi lâu mới dập mạnh đầu với Triệu Vân Liên “Cầu xin tiểu thư chấp thuận!”
Triệu Vân Liên nhắm mắt, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy lạnh lẽo, “Phu nhân đã sớm quyết định biện pháp xử trí ngươi. Đã đi một bước này rồi thì nhìn xem phía cuối đường là cái gì.”
“Đi thôi...”
Nói xong, Triệu Vân Liên xoay người, quyết đoán mà rời đi.
Xảo Lan ngã vào bùn đất tràn đầy tro bụi, khóc gào lên thảm thiết.
Trên đường trở về viện của mình, Triệu Vân Liên dừng chân lại, đứng yên trong chốc lát, sau đó xoay người đi tới chỗ Ngô Tê Đường của đại phu nhân.
Phó Nguyệt cùng Lý ma ma đuổi kịp.
Tiểu thư có lòng tốt, chung quy lại là không nỡ bỏ mặc.
Phó Nguyệt lại cảm thấy may mắn một lần nữa, sau khi nàng xuyên qua gặp được Triệu Vân Liên.
Tại Ngô Tê Đường, nghe thấy tiểu nha hoàn tới bẩm tin tức, Phương phu nhân cười khẽ nói với Vu ma ma đứng ở phía sau lưng mình: “Nhìn xem kìa, đại tiểu thư nhà ta chính là tấm lòng lương thiện đó, con mèo con chó nào cũng muốn nâng đỡ. Mau đi tiếp đón vào đi”
Trong phòng đám nha hoàn không có địa vị như nha hoàn nhất đẳng chẳng khác gì chó mèo trong câu nói kia lập tức nở nụ cười gượng gạo cứng ngắc.
Không chờ Triệu Vân Liên ngồi xuống, Phương phu nhân liền đánh đòn phủ đầu: “Ít ngày nữa đã phải trở về kinh, đồ vật đã thu dọn ổn thỏa hết chưa?”
“Haiz.. Ta phải xử lý chuyện từ lớn đến bé trong cái nhà này, còn phải chăm lo việc học tập cho đệ đệ con, bận đến túi bụi. Thằng bé cũng không còn nhỏ tuổi nữa, dạo gần đây phu nhân các phủ tới ôn chuyện đưa tiễn, còn muốn cho ta xem các cô nương nhà bọn họ. A! Khi con trai ta trở về kinh, còn khối cô nương tốt đang chờ được chọn nữa đó.”
Đọc sách sao? Bà đừng hy vọng hão huyền, hắn chỉ được cái ăn nhậu chơi bời phá nhà phá cửa là giỏi. Phó Nguyệt cười thầm nói.
Có điều lời này của Phương phu nhân cũng là ám chỉ phải làm mai mối cho con trai mình. Những gia đình giàu có như nhà họ đều để ý đến việc không muốn trước khi thành thân nhà trai đã nạp thiếp trước. Nhất định không thể giữ Xảo Lan lại được, tránh làm cản trở đến việc hôn nhân của Triệu Thừa Tín.
Đương nhiên Triệu Vân Liên cũng hiểu rõ ý nghĩ của bà ta.
Nàng tiếp lời: “Gần đây phu nhân vất vả, nhưng lại làm phiền ngài bận tâm đến chuyện người bên cạnh con. Con đều đã bẩm báo với phụ thân chuyện Thủy Linh và Xảo Lan rời khỏi phủ kết hôn. Vì đột nhiên thân thể của Xảo Lan không khoẻ, nên làm phiền phu nhân tìm một nơi nào an tĩnh cho nàng ấy an dưỡng thân thể khỏe mạnh rồi mới kết hôn, Vân Yên thật sự băn khoăn.”
Phương phu nhân cũng nghe hiểu ý của Triệu Vân Liên.
Lão gia cũng biết chuyện về hai nha hoàn kia, hơn nữa hắn sĩ diện. Nếu biết Thừa Tín ngủ với nha hoàn bên người tỷ tỷ, e là Thừa Tín sẽ không tránh được một trận đòn theo gia pháp.
Có điều chỉ là một đứa nha hoàn, ngủ thì ngủ, thật là phiền phức. Triệu Vân Liên không quản lý tốt người, sao có thể làm liên lụy đến con ta bị đánh, ảnh hưởng đến danh tiếng của con ta chứ.
Phương phu nhân kéo tay Triệu Vân Liên qua, thân thiết mà vỗ vỗ, “Con yên tâm! Nhà ta xưa nay đều hiền lành. Chắc chắn ta sẽ tìm một thôn trang tốt để nha hoàn của con ổn định lại. Chờ nó nghỉ ngơi khỏe mạnh trở lại sẽ chọn một chàng trai tốt ở thôn trang để gả cho, bảo đảm cuộc hôn nhân vẻ vang.”
Xảo Lan không bị đe dọa đến tánh mạng, nàng cũng chỉ có thể làm được đến mức này.
Triệu Vân Liên gật gật đầu, “Vân Yên tin tưởng tính tình và hành xử của phu nhân. Vậy thì làm phiền phu nhân. Thời gian không còn sớm nữa. Vân Yên cáo lui trước, không quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi nữa.”
“Được rồi, đi đi” Phương phu nhân vẫy vẫy tay.
Đêm khuya, Triệu Vân Liên ngồi trên chiếc giường nhỏ phía trước cửa sổ, không hề buồn ngủ.
Phó Nguyệt cầm một cái áo choàng nhung màu đỏ sẫm có viền áo màu trắng lên, nhẹ nhàng khoác lên thân thể cô bé.
Triệu Vân Liên phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía Phó Nguyệt, "Thủy Linh, ngươi có thật sự đồng ý rời khỏi phủ không? Nếu ngươi có ý định nào khác thì cứ trực tiếp nói cho ta biết."
Phó Nguyệt hiểu được sự lo lắng của cô bé, kiên nhẫn trả lời"Tiểu thư yên tâm, nô tỳ thật lòng tự nguyện rời khỏi phủ. Nếu nô tỳ thật sự có ý định gì khác nhất định sẽ nói cho tiểu thư."
"Các ngươi làm bạn bên cạnh ta hơn mười năm, ta đã sớm coi các ngươi như tỷ muội mà đối đãi. Tại sao Xảo Lan lại nỡ. . . . . ."
"Thôi, chỉ hy vọng về sau nàng ấy không hối hận, có cuộc sống tốt đẹp. Không nói về nàng ấy nữa."
Triệu Vân Liên kéo Phó Nguyệt ngồi xuống dưới bên cạnh nàng ấy.
"Hình như có lần ta từng nghe ngươi nói là ngươi họ Phó, tên là …"
"Phó Nguyệt. Tên gốc của nô tỳ là Phó Nguyệt, ca ca tên là Phó Mặc."
Cho dù hơn mười năm qua rất ít khi nhắc tới cái tên gốc này, nhưng lúc nào Phó Nguyệt cũng nghĩ về cuộc sống hiện đại và cuộc sống của người cùng tên với mình, nhắc nhở chính mình chớ quên quá khứ, luôn luôn giữ tỉnh táo.
"Đúng vậy, là cái tên này. À, ngươi cầm cái hộp trên bàn kia lại đây."
Bên cạnh cái giường nhỏ có một cái bàn trà con hình vuông, bên trên bày một cái hộp trang sức màu đỏ thẫm chạm khắc hình hoa, Phó Nguyệt mang nó tới.
"Mở ra nhìn xem đi." Triệu Vân Liên mỉm cười nói.
Phó Nguyệt nhẹ nhàng gỡ cái khóa nhỏ chưa được khóa lại trên chiếc hộp ra, sau khi mở ra, lộ ra khế ước bán thân ở bên trong và một tờ ngân phiếu trị giá một trăm lượng bạc cùng với một cây trâm cài tóc khảm vàng và ngọc bích, bên trên cây trâm khắc các loại hoa màu vàng, đường nét hoa văn rõ ràng, tài nghệ tinh xảo, vừa nhìn thấy đã biết là đồ đắt tiền.
Phó Nguyệt khiếp sợ, "Tiểu thư! Đây là. . . . . ."
"Nhận lấy đi, từ nay về sau ngươi là người tự do, không phải nô tỳ, chúng ta coi nhau như tỷ muội là được. Bạc và trâm cài tóc là ta tặng thêm đồ hồi môn cho ngươi."
"Không được, không được. Vật này quá đắt."
"Nhận lấy đi, đây là tấm lòng của ta. Ngày tháng về sau này chỉ có thể dựa vào chính ngươi thôi." Triệu Vân Liên dịu dàng nhìn Phó Nguyệt.
Khóe mắt Phó Nguyệt ửng đỏ, trong lòng tràn đầy sự biết ơn và bất đắc dĩ.
Đây cũng là cô nương mà nàng coi như muội muội nuông chiều chăm lo đến lớn. Từ nay về sau từ biệt nhau, không biết đến khi nào mới có thể gặp lại.
Phó Nguyệt cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy cô bé giống như lúc dỗ Triệu Vân Liên đi vào giấc ngủ, nàng nói "Tấm lòng của ngài cũng như nỗi lòng của ta. Cầu mong ngày sau tiểu thư tìm được rể tốt, bình an vui vẻ, tràn đầy vinh hoa phú quý."
**
Chớp mắt một cái đã là ngày hai mươi sáu tháng ba.
Khi hoàng hôn buông xuống, Phó Nguyệt mặc một bộ y phục màu đỏ ngồi ngay ngắn trong phòng.
Trong kính đồng thau mơ hồ hiện lên bóng dáng yêu kiều của nữ tử.
Ngày thường Phó Nguyệt ăn mặc giản dị trắng trong thuần khiết, lúc này lại mặc một bộ y phục màu đỏ tươi không che giấu được dung mạo rực rỡ và tinh tế của nàng. Đôi môi đỏ thắm căng mọng, lông mày lá liễu mảnh mai, một đôi mắt hoa đào ẩn chứa hai viên đá quý màu đen, ánh mắt sắc như nước, dưới khóe mắt có một nốt ruồi son càng làm tăng thêm sự quyến rũ cho dung mạo vốn đã xinh đẹp. Những bông hoa nhài chớm nở ngày đầu xuân bên ngoài phòng trở nên lu mờ trước sự xinh đẹp của thiếu nữ trong phòng.
Phó Nguyệt cầm lấy một góc khăn voan trùm đầu màu đỏ trong tay, đầu ngón tay vô thức xoay tròn.
Sắp phải lập gia đình rồi, Phó Nguyệt hơi có cảm giác không chân thực.
Mới nhìn thấy Tiêu Thái vài lần. Hắn là người như thế nào? Có thể sống tốt đẹp cùng nhau hay không?
Tuy nhiên, mặc dù Tiêu Thái là người làm nghề nông, màu da hơi thâm sạm, nhưng trông dáng vẻ rất năng động. Vóc người cũng cao một thước tám, thân thể cường tráng vạm vỡ, dáng người khôi ngô. Nét mặt không giống vẻ tuấn tú và son phấn như phong cách đang thịnh hành ở hiện đại, mà là mang nét thẩm mỹ truyền thống mày rậm mắt to của người trong nước, vừa gặp đã thấy sự nhiệt tình. Đúng lúc đánh trúng vào gu thẩm mỹ của Phó Nguyệt.
Trong đầu suy nghĩ vô thức vu vơ, khi Phó Nguyệt phục hồi tinh thần lại, phát hiện chính mình lại đang nhớ đến giá trị dung nhan của Tiêu Thái, lập tức hai má đỏ bừng, âm thầm phỉ nhổ chính mình mê sắc đẹp không kiềm chế được!
"Nhanh, nhanh, nhanh! Nhanh đội khăn voan đỏ lên đầu đi! Tân lang mang theo người đến đón dâu rồi”.
Bà mối cao giọng hô.
Triệu Vân Liên nhẹ nhàng lấy khăn voan đỏ lên, vuốt nếp nhăn nhỏ trên bề mặt khăn, trùm lên đầu Phó Nguyệt.
"Những ngày sau này, tỷ tỷ nhất định phải sống cuộc sống tự do tự tại, sung túc phát đạt nhé."
Phó Nguyệt ôm Triệu Vân Liên, hết thảy lời nói đều nghẹn lại không thốt lên lời.
Hốc mắt của hai người hơi ửng đỏ, ẩn chứa sự không nỡ chia xa và chúc phúc cho đối phương.
Phó Nguyệt được Lý ma ma giúp đỡ đi ra cửa phòng, giao cho tân lang Tiêu Thái tới đón.
Tiêu Thái kinh ngạc khi nhìn thấy cô nương trước mắt, tiếng trêu đùa hoan hoan hô bên tai như lùi đi xa, chỉ nghe thấy một tràng tiếng "Thịch, thịch, thịch”. Đó là tiếng trái tim của hắn mách cho hắn nỗi vui sướng của chính mình.
"Chàng ngốc, còn đứng ngẩn ngơ làm gì thế?" Lý ma ma trêu đùa.
Tiêu Thái lấy lại tinh thần, đưa phần cuối của dải lụa đỏ trong tay tới tay Phó Nguyệt, thấp giọng nói: "Thủy Linh cô nương, ta tới đón nàng về nhà ."
Phó Nguyệt tiếp nhận dải lụa đỏ, cúi đầu trả lời: "Vâng."
Bình thường nhà nông nào có chuyện vui, chỉ cần mượn một cái xe bò hoặc xe lừa để chở tân nương trở về. Đối với những gia đình nghèo hơn, tân nương có thể còn đi bộ cùng những người tới đón để đến chào họ hàng.
Vì cuộc hôn nhân này, Tiêu Thái cố ý thuê một con lừa và một cái kiệu hoa nhỏ, chuyện này trong mắt thôn dân của mười tám dặm thôn làng quanh đây, đã là trường hợp cực kỳ trịnh trọng.
Kiệu hoa lảo đảo, chở Phó Nguyệt bước sang một cuộc sống mới.
**
Kiệu hoa đi vào thôn, vây quanh thôn An Bình một vòng, sau đó mới tiến vào nhà của Tiêu Thái ở góc thôn.
Trương thẩm nhà trưởng thôn đang chiêu đãi bà con hàng xóm ở quê nhà.
Tiêu Thái đón tân nương trở về, bà mối tiếp đón hai người bái đường.
Cha mẹ Tiêu Thái đều đã mất, trên bàn chính bày bài vị của hai người. Ở bên cạnh là một chiếc ghế bành khác, Tiêu Thái mời sư phụ Tôn Trường Minh ngồi ngay ngắn nhận lễ bái.
Sư phụ Tôn Trường Minh dạy hắn tay nghề săn bắn, mới có thể giúp hai huynh đệ bọn họ sống sót đến ngày hôm nay.
Tiêu Thái kính trọng và đối xử với Tôn Trường Minh như cha ruột.
Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!
Phó Nguyệt được đưa sang phòng của Tiêu Thái ở chái nhà phía đông, Tiêu Thái ở lại kính rượu những người hàng xóm đến chúc mừng.
Có một đám tiểu cô nương và phụ nữ đã kết hôn đi theo Phó Nguyệt vào nhà, họ đến xem cảnh tượng náo nhiệt.
Tân nương ngồi ngay ngắn trên chiếc giường cưới, im lặng, không nhúc nhích.
"Cô nương này dáng người thật đẹp."
"Đánh cược đi, yếu đuối, hình dáng gầy không có sức, vừa nhìn đã biết không dễ sinh nở." Đại bá mẫu Thôi Hạnh Hoa của Tiêu Thái cũng đi theo mọi người vào phòng.
Thôi Hạnh Hoa chộp lấy hạt dưa trên bàn vừa ăn vừa nói.
"Nương, y phục này thật đẹp, con cũng muốn nó!" Cô nương Tiêu Diềm, con gái của Thôi Hạnh Hoa giật nhẹ nương mình, chỉ vào quần áo của Phó Nguyệt rồi nói, còn muốn vươn tay lên sờ vài cái.
"Có gì đẹp chứ, nó là một nha hoàn, hầu hạ già trẻ đàn ông, ai biết quần áo này dựa vào làm gì để đổi lấy?" Thôi Hạnh Hoa mở miệng nói nhảm.
Trương thẩm hất tay Tiêu Điềm đang vươn ra, chỉ vào Thôi Hạnh Hoa, tức giận nói: "Nhà cả họ Tiêu, đang ăn mà cũng không ngậm được miệng vào à?"
"Ngẫm lại ngươi ngày trước khuyến khích chồng mình đuổi đám trẻ đi, ngươi còn mặt mũi nào đến nhà A Thái ăn chực uống chực chứ, lại còn chửi bới vợ người ta?"
"Đây là nhà cháu ta, ăn mấy thứ này ở nhà nó thì làm sao?"
"Các ngươi đã ở riêng! Lúc trước A Giản bị bệnh gần chế.t, sao không thấy ngươi coi bọn trẻ như cháu mình chứ? Thật không biết xấu hổ!" Trương thẩm không yếu thế chút nào.
"Không thèm nói chuyện với bà nữa, đi, Tiêu Điềm, đi ra ngoài cùng ta ăn tiệc.” Bị chế giễu ngay trước mặt bà con hàng xóm, Thôi Hạnh Hoa nhổ vỏ hạt dưa trong miệng ra, kéo con gái chạy trối chế.t.
Trước khi đi còn không quên bốc một nắm đậu phộng được bày trên bàn bỏ vào túi áo của mình.
Trương thẩm xoay người, giữ thái độ hòa hoãn mà giải thích với tân nương: “Đó là đại bá mẫu của Tiêu Thái, là một người ngang ngược. Nhưng mà đã phân nhà rồi, cháu đừng sợ nhé.”
Phó Nguyệt hơi hơi gật đầu.
Đương nhiên nàng không sợ bà ta.
Đối với loại muốn chiếm chút lợi này, bề ngoài tranh chấp và nói xấu này làm sao bì được với sự lục đục ở trong phủ chứ, Phó Nguyệt hoàn toàn không lo lắng.
Huống chi trong nhà Tiêu Thái số lượng nhân khẩu đơn giản. Vị đại bá mẫu này lại không được coi là người trong nhà.
Trương thẩm thấy tân nương bình tĩnh ngồi ngay ngắn, không nói bất cứ ý kiến gì liền yên tâm.
“Đi đi đi, đều đi ra ngoài ăn tiệc thôi.” Trương thẩm hô hào, đám tiểu cô nương cùng phụ nhân túm tụm tại căn nhà nhỏ này không chỉ chen chúc đến quá chật mà còn rất ồn ào.
Trương thẩm là phu nhân trưởng thôn, hôm nay cũng là người đứng ra lo liệu việc của nhà chủ, vì vậy mọi người vẫn nghe theo lời bà.
Hơn nữa, hôm nay Tiêu Thái tổ chức việc mừng, các món ăn đều ngon, có cá có thịt! Tân nương tử có thể xem bất cứ lúc nào, nhưng đồ ăn ngon thì không thể bỏ lỡ được.
Mọi người nói nói cười cười rời khỏi nhà ở, tiến vào trong viện ăn cơm.
Tiếng người dần dần tiêu tán. Phó Nguyệt nới lỏng sống lưng vẫn luôn ưỡn thẳng, co chân dựa nghiêng vào cột giường của chiếc giường cưới mới.
Chưa kịp nghỉ ngơi trong chốc lát, cánh cửa lại bị mở ra rồi khép lại. Tiêu Thái bưng cái chén vững vàng đi vào nhà ở.
“Trương thẩm nói, suốt cả ngày hôm nay nàng chưa ăn cái gì. Ta phần nàng một chén nhỏ mì canh suông, nàng ăn tạm vài miếng để lót dạ trước, muốn ăn cái gì thì ta lại đi lấy cho nàng.”
Tiêu Thái đặt chén nhỏ lên trên bàn.
Phó Nguyệt nghe thấy Tiêu Thái nói, trong lòng vui mừng.
“Ta còn đội khăn voan, ăn như thế nào bây giờ?”
“Vậy… vậy ta vén khăn cho nàng nhé”.
Tiêu Thái nhìn tân nương ngồi ở mép giường, nuốt trộm nước miếng, hơi căng thẳng một chút.
Tiêu Thái chậm rãi ngồi ở bên cạnh Phó Nguyệt bên, nắm chặt cái sào từ khay xung hỉ lên.
“Ta…… Ta hất lên nhé…”
Dưới khăn voan đỏ, Phó Nguyệt cười cong môi đỏ lên, sao người này lại có vẻ hơi ngốc thế nhỉ.
Sào hỉ vén một góc khăn voan đỏ lên rồi từ từ hất ra phía sau.
Từ cái cằm trắng tinh mượt mà, chậm rãi hướng lên trên, là cái mũi tinh tế nhỏ xinh, sau đó là cặp mắt hoa đào đang cười dịu dàng, cuối cùng, toàn bộ khuôn mặt đều lộ ra ở trước mắt Tiêu Thái.
Tiểu tiên nữ hạ phàm! Đây là cô nương mà hắn thầm thương trộm nhớ trong lòng suốt ba năm qua, hiện tại là thê tử của hắn, tương lai là nương của con hắn…
Tiêu Thái nhìn đến mức ngơ ngẩn, đẩy suy nghĩ vu vơ đi hơi xa… Người ta thường nói là nghĩ quá nhiều!
Thấy Tiêu Thái cứ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm mình, cả người vấn không nhúc nhích, lỗ tai dần dần ửng đỏ, Phó Nguyệt lại lần nữa bị buồn cười, cho nên mọi sự ngượng ngùng bị ép xuống.
Phó Nguyệt nghịch ngợm chớp chớp mắt nói, “Phu quân chàng nhìn có vừa lòng không?”
“Rất…… Vừa lòng!”
Tiêu Thái thật thà gật đầu.
Phó Nguyệt không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng “Phụt” một cái.
Cuối cùng Tiêu Thái cũng phục hồi tinh thần lại, ý thức được bị người vợ yêu kiều cười cợt. Lần này không chỉ lỗ tai ửng đỏ, ngay cả làn da hơi thâm trên gương mặt đều ửng đỏ lên.
Tiêu Thái bưng chén rượu nhỏ lên, đưa cho Phó Nguyệt một ly, Phó Nguyệt tiếp nhận, hai người đan hai cánh tay vào nhau rồi đưa lên trước môi.
“Từ nay về sau chúng ta là phu thê. Ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng!” Tiêu Thái nghiêm trang đưa ra lời hứa, không nói ngon nói ngọt, sau này hắn sẽ dùng hành động thức tế để thực hiện hứa hẹn.
Phó Nguyệt nhìn nam nhân kiên quyết ở trước mắt, cười gật gật đầu: “Chúng ta về sau chính là người một nhà, phải sống thật tốt nhé!”
Dứt lời, hai người cùng nhau uống rượu giao bôi.
Uống xong rượu giao bôi, Tiêu Thái lặng lẽ nhìn Phó Nguyệt ăn mì. Số lượng mì không nhiều, chỉ một lát là Phó Nguyệt ăn xong.
Tiêu Thái đứng lên thu dọn chén đũa, “Đợi chút, ta lại đưa một ít nữa tới.”
“Không cần, ta ăn uống không nhiều, vừa rồi một chén mì nhỏ cũng đủ. Nếu bưng thêm đồ ăn nữa tới, ta sợ sẽ không ăn hết.”
“Tiền viện có người đang gọi chàng qua đó, chàng đi trước đi.” Phó Nguyệt thúc giục hắn.
Tiêu Thái nhờ sư phụ Tôn Trường Minh thay hắn kính rượu khách khứa một lát, nếu đi quá lâu e là sẽ không ổn.
Hắn cũng không hề khuyên bảo nữa, dự định chờ một lát lại đưa một ít đồ ăn khác vào.
Dặn dò Phó Nguyệt chịu khó nghỉ ngơi, Tiêu Thái bưng chén đũa ra khỏi nhà ở.
Ngồi đã lâu, Phó Nguyệt đứng dậy đi lại hoạt động ở trong phòng một chút.
Nhà ở của Tiêu Thái là nhà phôi đất phổ biến của ba năm trước đây, ba gian nhà ở quay lưng về hướng bắc, ngoảnh mặt về hướng nam, phòng khách đơn giản và hai chái nhà là bố cục đơn giản trong sân nhà của hộ làm nông.
Căn phòng phía đông vốn là phòng của hai huynh đệ bọn họ, phía tây cũng chất đống một số đồ tạp nham.
Phía sau góc nối đại sảnh và căn phòng phía đông là phòng bếp.
Sau nhà ở còn có một vườn rau nhỏ, trồng đủ loại rau dưa hàng ngày, nhà mình ăn hoặc mang vào trong thành bán.
Bởi vì thành thân nên Tiêu Thái đã thu dọn phòng bên trái lại để cho đệ đệ Tiêu Giản ở.
Phó Nguyệt nhìn nhìn, nhà ở đại khái có khoảng 50 mét vuông, trong phòng đặt một cái giường bạt bộ mới làm, trước cửa sổ bày một cái bàn trang điểm nhỏ, còn có một cái bàn vuông và hai cái ghế dựa, trông thật sự hơi trống trải.
Phó Nguyệt biết tình cảnh trong nhà của Tiêu Thái, cũng không có gì bất mãn.
Vòng qua giường bạt bộ, phía sau giường có ba cái hòm dựa vào tường, đây là của hồi môn của Phó Nguyệt.
Sau khi Phó Nguyệt được gả vào, cái hòm chứa của hồi môn cũng được đưa vào trong nhà Tiêu Thái.
Nhìn thấy ba cái hòm lớn này, đa phần người trong thôn cũng rất tò mò, nhưng mà cái hòm nào cũng bị khóa lại rồi, không nhìn được bên trong đựng cái gì. Trên cái hòm đỏ thẫm còn khắc hoa, vừa nhìn đã biết nguyên liệu rất tốt.
Người trong thôn có ấn tượng bước đầu với Phó Nguyệt. Cho dù là nha hoàn thì cũng là từ gia đình giàu có mà ra, người ta có nền nếp, thằng nhóc Tiêu Thái kia nhặt được bảo bối rồi!
Đi vài vòng hoạt động thân thể, Phó Nguyệt uống một ngụm trà, sau đó ngồi trở lại mép giường.
Chỉ trong chốc lát, ngoài cửa phòng đã truyền đến tiếng đập cửa nho nhỏ.
“Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra thành một cái khe nhỏ.
Một đứa bé khoảng bốn, năm tuổi thò cái đầu vào thăm dò, hắn nhìn Phó Nguyệt, sợ hãi mà nhỏ giọng mở miệng: “Tẩu…… Tẩu là tẩu tử sao?”
“Vậy đệ là Tiêu Giản sao?”
“Đệ tên là Tiêu Giản, Tiêu Thái là đại ca của đệ.”
“Vậy ta chính là tẩu tử của đệ.”
Phó Nguyệt hướng về phía Tiêu Giản vẫy tay, “Mau tiến vào đi.”
Tiêu Giản do dự mà nhìn tẩu tử xinh đẹp dịu dàng, chậm rãi đẩy cửa phòng ra.
Cậu bé xoay người bưng lên cái bát lớn vừa mới đặt trên mặt đất ở ngoài cửa, bên trong có ba cái bánh bao trắng, vẫn đang bốc hơi nóng.
Tiêu Giản 5 tuổi, trước đó thân thể vẫn luôn không tốt, vóc dáng cũng không cao. Hắn ôm chén, run run rẩy rẩy mà vượt qua ngạch cửa.
Phó Nguyệt nhìn thấy, vội vàng tiến lên tiếp nhận cái bát đặt ở trên bàn.
“Ca ca nói, tẩu tử đói bụng, bảo Trương thẩm chuẩn bị chút đồ ăn. Ca ca và Trương thẩm đều đang bận, đệ tới để đưa đồ ăn cho tẩu.”
“Cái bánh bao thịt này ăn rất ngon, tẩu nhanh ăn đi.”
Tiêu Giản đứng ở bên cạnh bàn, nhìn bánh bao trắng trong cái bát lớn, nuốt nước miếng, chân thành mà giới thiệu với Phó Nguyệt.
Ngày thường Tiêu Giản không được ăn bánh bao thịt, ca ca sẽ không làm. Phần lớn là khi cậu bị bệnh, sau khi ca ca sẽ đi vào trong thành bán con mồi thì sẽ mua hai cái bánh bao thịt nhỏ về mang cho cậu. Bánh bao thịt rất thơm!
Đáng yêu quá.
Hai huynh đệ này đều lo lắng nàng đói bụng, Phó Nguyệt cảm động trong lòng.
Nhìn cậu nhóc cố gắng nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm bánh bao, Phó Nguyệt cười tủm tỉm mà kẹp một cái bánh bao đưa cho cậu bé.