Chu Thừa Vũ về nhà trời đã nhá nhem tối. Chàng không bao giờ mang tâm trạng chỗ làm về nhà, nên khi Hồ Ngọc Nhu đứng dậy chào đón chàng về, vẻ mặt chàng trông rất ôn hòa và dịu dàng hẳn và mỉm cười với vợ.

Hồ Ngọc Nhu bước đến cởi áo choàng cho chàng, rồi cầm lấy chiếc khăn vải ướt mà A Hương đưa đến, lau mồ hôi cho chàng. Có vẻ trời hôm nay rất nóng.

Chu Thừa Vũ nhíu mày nhìn bụng của cô, vội vàng cầm lấy khăn lau đại cổ và mặt rồi vứt khăn cho hạ nhân, sau đó khẽ sờ lên bụng vợ, “Hôm nay thế nào? Con không làm ầm ĩ chứ? Trễ thế này, nàng đã ăn uống gì chưa?”

Ngày nào Hồ Ngọc Nhu cũng cố tình chờ chồng về ăn cơm, dù sao sáng sớm chàng phải đi làm, buổi trưa căn bản không trở về. Nếu không chờ buổi tối cùng nhau ăn cơm, thì ngày đó hai người không có ăn chung bàn, nào giống như là cuộc sống vợ chồng.

Có điều Chu Thừa Vũ nói đúng, bây giờ cô ăn là ăn cho hai người, cô không ăn có thể chịu được, nhưng con trong bụng thì không. Thế nên, cô đều ăn chút lót dạ rồi ăn tối và ngày nào Chu Thừa Vũ cũng hỏi đúng câu này.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play