Trăng Tàn

Nức nở.


1 tháng


Qua điện thoại Fagh nghe được rõ tiếng nức nở của Lacy, linh cảm mách bảo rằng đã có chuyện không hay, hắn hít thở sâu một cách khó khăn, hỏi:

“Đã có chuyện gì xảy ra, mày nói rõ tao xem nào? Bình tĩnh đừng có kích động, cứ thút thít như thế tao nghe không được.”

Đáp lại sự nôn nóng của gã chỉ là tiếng động trong điện thoại liên tục phát ra, khiến cho Fagh đã hiểu được chuyện đã xảy ra là gì, nhưng hắn vẫn cầu trời khấn Phật rằng chỉ là những chuyện lông gà vỏ tỏi thôi, vốn dĩ cô bạn này của hắn rất mít ướt, nên chỉ cần chuyện nhỏ cũng sẽ làm cô ấy khóc.

"Fagh à, Weld mất rồi. Nó mất rồi mày ơi, Fagh à... " Lacy cố gắng kìm nén cảm xúc để nói rõ từng chữ, vừa dứt câu thì vỡ òa, cô ở đầu dây bên kia khóc to.

Fagh nghe Lacy nói xong thì chết lặng. Tin này đối hắn như rút đi nửa sinh mạng, có vô số tảng đá lớn đè lên trái tim, đầu óc choáng váng không nhìn rõ quang cảnh trước mắt.

Ngã xuống chiếc giường sau lưng, Fagh thẫn thờ nhìn lên trần nhà, đôi mắt vài phút trước còn mang sự sắc bén của kẻ từng trải thì giờ đây lại đục ngầu mất đi sự sống động, nhìn thấy video quay tang lễ của Weld mà Lacy gửi, phòng tuyến cuối cùng đã vỡ tan tành.

Hai tay ôm chặt lấy ngực, nằm co quắp trên giường lạnh lẽo đã mất đi hơi ấm của Weld, trong màn đêm u tối với ánh trăng mờ ảo bạc bẽo, hắn gào khóc tan nát tim gan.

Gã đàn ông khiến bao nhiêu kẻ khi nghe thấy tên phải mang ba phần dè chừng giờ đây đã hoàn toàn gục ngã, nằm trơ trọi trên giường lớn. Từ thời còn thiếu niên tới khi trưởng thành đã mười năm, bấy nhiêu thời gian tính kế tranh giành lại dễ dàng bị đánh bại như vậy. Hắn cố gắng thở lên từng đợt nặng nề, tim nhói quặn đau, cổ họng như muốn trực trào thứ gì đó ra ngoài, hai mắt tối sầm lại, toàn thân như bị lóc từng miếng thịt xuống, đau đớn không thể nào kể hết.

Kính vạn hoa của hắn, sinh mạng của hắn…

Weld, một cô gái dễ thương ấm áp, nhạy cảm như thế, vậy mà tàn nhẫn tới cực độ, không cho gã lấy một cơ hội chuộc lỗi, một câu hội để yêu thương lấy em.

Em ra đi chỉ để lại cho hắn một bóng hình đã vụn vỡ, hắn lại ích kỷ ôm chặt lấy nó không buông, bản chất điên cuồng đã ăn sâu vào trong máu. Có lẽ đây là hình phạt mà Weld để lại cho người đàn ông mà em yêu, để gã phải nếm trải cảm giác mà nỗi đau em phải chịu đựng.

Bầu trời bỗng nhiên nổi gió lạnh, những hạt mưa phùn rơi lất phất xuống Bắc Kinh tráng lệ náo nhiệt. Tiếng cộc cộc phát ra từ cửa sổ giống như vết dao khơi lên những ký ức tuổi trẻ bồng bột, những kỷ niệm đứt đoạn trong cuộc đời của hắn lúc có nàng thơ của mình bên cạnh, như một bộ phim ngắn chiếu ngược đem lại sự hoài niệm. Nhưng với Fagh thì khác, sự hoài niệm này đã khiến hắn gần như phát điên chỉ trong một đêm.

Ông trời là đang thương hại cho hắn, hay là đang cười nhạo về một kết cục mà gã đàn ông khốn nạn này đáng phải nhận đây?

“Fagh, anh vốn dĩ chưa trưởng thành.”

“Fagh, chỉ lần này thôi, nếu lần này mà chúng ta tan vỡ, em sẽ không gặp lại anh nữa đâu.”

Hắn muốn một lần nữa được yêu em,

Như cách em yêu hắn.

À không, chỉ là đã từng.

Nhưng mà, đã trễ mất rồi.

Hắn gây ra bao nhiêu lỗi lầm, nhưng chưa từng hối hận. Nhưng Weld, cô gái này là nốt chu sa đầu tim của hắn, em không phải là người đầu tiên hắn yêu, nhưng là người hắn yêu bằng cả sinh mạng, giờ đây lại khiến hắn nửa tỉnh nửa mê cả cuộc đời.

Em mất rồi, hắn còn lý do gì để tiếp tục tranh đấu với những sài lang hổ báo ngoài kia đây?

Đứng trên ngàn người, bắt buộc phải chịu cảnh cô đơn sao?

Chờ mười năm, lúc gặp lại ấy vậy mà âm dương cách biệt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play