Kiều Linh Linh cảm thấy nhạt nhẽo, cầm đũa hồi lâu không nhúc nhích.

Kiều Ảnh lấy ra hai ngàn tệ, còn hơn cả tiền lương một tháng của mẹ Kiều, tiên tiêu vặt mấy tháng của cô ta cũng không nhiều như vậy.

Kiều Linh Linh quay đầu nhìn Kiều Ảnh trở về phòng, †ừ trên xuống dưới đều là đồ hiệu mà cô ta muốn mặc: cũng không mặc nổi. Cô ta nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra vì sao Kiều Ảnh có thể kiếm một khoản tiền lớn trong thời gian ngắn như vậy.

Rõ ràng trước kia Kiều Ảnh còn không bằng ngón chân của cô ta, suốt ngày còng lưng rụt cổ, nói gì nghe nấy, đến cả nhìn thẳng vào bọn họ cũng không dám, mắng chửi cũng không trả lời.

Kiều Linh Linh không tiếp nhận nổi cảm giác chênh lệnh như lòng sông so với mặt biển mà Kiều Ảnh bây giờ đem đến.

Hơn nữa cô ta còn phát hiện, sau khi Kiều Ảnh gầy đi còn đẹp hơn lúc trước.

Chỉ cần tưởng tượng đến sau này Kiều Ảnh vừa gầy vừa xinh đẹp, trong lòng Kiều Linh Linh liền cảm thấy khó chịu.

Nhìn bàn ăn không có món nào mình thích, Kiều Linh Linh đặt đũa xuống rồi đứng dậy trở về phòng học bài.

Kiều Ảnh xinh đẹp kiếm nhiều tiền thì sao chứ? 

Kiều Ảnh thi được có mấy điểm, đến cả đại học tệ nhất cũng không vào được. Mà với thành tích của cô ta, muốn vào đại học trọng điểm cũng không thành vấn đề.

Sau khi tốt nghiệp đại học cô ta sẽ có một công việc phù hợp, đến lúc đó cô ta sẽ làm việc trong tòa nhà sang trọng.

Gòn Kiều Ảnh không có lấy một cái bằng, biết kiếm tiền thì có tác dụng gì chứ.

Kiều Linh Linh nghĩ vậy, trong lòng cuối cùng cũng thoải mái hơn.

Ăn cơm xong, Lý Lệ Liên đột nhiên đến phòng Kiều Ý.

Đúng lúc thấy Kiều Ý ngồi trên bàn học chơi máy tính.

"Cái máy tính này có tác dụng gì chứ? Học cần điện

thoại thôi là đủ rồi không phải sao? Mẹ nói con nghe, con trai của thím hai con vốn có thành tích học tập rất tốt nhưng từ khi mua máy tính chỉ biết chơi game, bây giờ toàn đứng cuối lớp, tối nào cũng chơi đến một hai giờ sáng, hôm sau đi học thì ngủ gà ngủ gật, thím hai con ngày nào cũng bị cô giáo gọi vào trường. Thăng nhóc đó trước kia rất tốt, bây giờ tính tình thay đổi hết rồi, mấy ngày trước còn cãi nhau với chú thím hai con."

Lý lên không hiểu sao lại cảm thấy sảng khoái: "Hừ, hồi tết thím hai con còn bốc phét nói con trai cô ta sắp thi vào Kinh Đại, bây giờ đừng nói đến Kinh Đại, thi đỗ đại học là đã tốt lắm rồi rồi." 

"Tiểu Ý, con phải cho cha mẹ nở mày nở mặt, không được học theo nó đâu biết chưa. Con phải thi vào đại học trọng điểm, sau này cha mẹ đều nhờ vào con cả."

"Mẹ, con không chơi game, con đang học lập trình, học xong là có thể kiếm tiền như chị. Hơn nữa con chỉ tranh thủ học vào cuối tuần thôi, sẽ không hưởng việc học." Kiều Ý bất đắc dĩ nói.

Vừa nghe thấy có thể kiếm tiền, Lý Lệ Liên cũng không nói gì nữa.

"Chị con mua máy tính cho con hết bao nhiêu tiền?"

Kiều Ý im lặng một hồi, không muốn nói. Nhưng nghĩ đến thái độ của mẹ và chị hai đối với chị cả, Kiều Ý thay Kiều Ảnh kiêu ngạo nói: "Mười hai ngàn."

"Mười hai ngàn?" Lý Lệ Liên trừng mắt đến nổi suýt chút nữa rớt ra: "Con nhỏ này, dám lấy mười hai ngàn đi mua cái này."

Giọng Lý Lệ Liên run run, hận không thể lập tức xông vào phòng Kiều Ảnh tịch thu tiền của cô.

"Mẹ vất vả nuôi nó khôn lớn, mỗi ngày đều đi làm mệt đến chết đi sống lại để cho nó có cái ăn cái mặt, bảo nó lấy một ít tiền ra dùng cho cái nhà này nó chỉ đưa hai ngàn. Sao mẹ lại sinh ra thứ này vậy chứ, còn nói gì mà thà vứt đi cũng không để mẹ dùng, không sợ bị sét đánh sao."

Nghe mấy lời ác độc của mẹ, Kiều Ý nhắm mắt lại, 

cắt lời bà ta: "Mẹ, nếu mẹ không còn chuyện gì nữa, con phải học rồi."

Lúc này Lý Lệ Liên mới nói: "Ai nói không có chuyện gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play