"Đồ mập, mở cửa, có nghe không, mở cửa." 

 "Bây giờ biết sợ rồi à, tôi nói chị biết, chị trốn trong đó cũng vô dụng thôi, mở cửa, có nghe không, nếu không mở tôi nói mẹ đánh chết chị." 

 Kiều Linh Linh không ngừng gõ cửa, hét lớn. 

 Không ngờ người bên trong đột nhiên mở cửa, Kiều Linh Linh gác một chân lên cửa, bất ngờ không kịp phòng suýt chút ngã xuống đất. 

 Cô ta ổn định cơ thể, tức giận, trong lòng thầm chửi Kiều Ảnh, nhưng không mắng ra thành tiếng, bởi vì còn có chuyện quan trọng hơn. 

 Khoảnh khắc Kiều Ảnh mở cửa, suýt chút không khống chế được bóp cổ Kiều Linh Linh, thấy lớn nhỏ nhà họ Kiều đều đang đứng ngoài cửa, khó khăn lắm cô mới dừng tay lại, ánh mắt lạnh lùng đảo qua đám người." 

 Trên mặt cô viết rõ hai chữ thiếu kiên nhẫn và thật phiền phức, như là đang cảnh cáo mấy người này biết điều một chút. 

 Đương nhiên bọn họ không biết tính nghiêm trọng của vấn đề. 

 Mẹ Kiều Lý Lệ Liên thấy Kiều Ảnh ra ngoài, lập tức mắng: "Nha đầu chết tiệt, cuối cùng cũng chịu ra ngoài rồi à." 

 Tư thế và ánh mắt đó như thể hận không thể ăn tươi nuốt sống Kiều Ảnh. 

 Trong tay bà ta là quần áo mới Kiều Ảnh mua cho Kiều Ý, nếu không phải Kiều Linh Linh nói cho bà ta biết quần áo này đắt cỡ nào, một bộ cũng bốn năm ngàn tệ, bà ta chắc chắn sẽ ném đống quần áo này vào mặt Kiều Ảnh. 

 "Từ lúc mày sinh ra đến giờ, tao chỉ biết nha đầu chết tiệt mày là sao chổi, tao không ngờ gan mày lại lớn đến vậy, còn làm việc phạm pháp, một mình mày đi ăn trộm là đủ rồi, sao còn dám dẫn em trai mày theo." 

 Mẹ Kiều trừng mắt như muốn ăn thịt người: "Nói, trộm tiền ở đâu? Trộm tiền của ai? Hôm nay mày không nói rõ ràng tao đánh chết mày." 

 Mẹ Kiều nhìn xung quanh tìm cây để đánh Kiều Ảnh. 

 Cũng may có cha Kiều ngăn lại: "Đừng động tay động chân, Tiểu Ý cũng đã nói tiền này không phải ăn trộm rồi, bà nghe con nói đi." 

 "Không phải ăn trộm thì không lẽ là người ta cho nó sao? Sao tao không biết mày còn quen người có tiền như vậy?" Mẹ Kiều kích động chỉ vào đồ mới giày mới và laptop mới để trên bàn. 

 "Có tiền như vậy sao không cho tôi, không cho ông? Ông che chở cho con nha đầu chết tiệt kia cũng được thôi, nhưng nếu muốn hại con trai tôi, tôi liều mạng với ông ông có tin không?!" 

 "Mấy thứ này ít nhất cũng bốn năm vạn, cha đoán xem sẽ bị phán ít nhất bao nhiêu năm?" Kiều Linh Linh đứng bên cạnh châm dầu vào lửa. 

 Cha Kiều sợ hãi, không biết nên làm sao. 

 Ông ấy vừa trở về từ công trường còn chưa hiểu rõ chuyện gì, mà quần áo giày này trông đắt như vậy, nghĩ có đắt thế nào cũng chỉ mấy trăm tệ thôi. Nhưng ông ấy biết mẫu điện thoại kia, chủ đầu tư ở công trường có một cái giống hệt, giá gần mười ngàn, hai tháng tiền lương của ông ấy cũng không đủ. 

 Bây giờ nghe Kiều Linh Linh mấy thứ này thêm bốn năm vạn nữa, cha Kiều cảm giác sắp tiêu đời rồi. 

 "Con đã nói là chị không trộm tiền rồi mà." Kiều Ý hai mắt đỏ ửng, căn răng đứng phía sau. 

 Cậu muốn giúp Kiều Ảnh, nhưng cậu cũng không biết Kiều Ảnh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, muốn giải thích cũng không được. 

 Vừa rồi cậu đang làm bài tập trong phòng, Kiều Linh Linh đi chơi về liền chạy vào khoe chiếc váy mới mua với cậu, sau đó cũng phát hiện ra đôi giày mới của cậu. 

 Kiều Linh Linh: "Không phải trộm? Chị ta như vậy lẽ nào còn có thể đi bán thân sao?" 

 "Linh Linh, con nói chuyện kiểu gì vậy? Đây là chị con đó!" Cha Kiều trừng mắt nhìn Kiều Linh Linh. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play