Thế Anh ngồi trên văn phòng làm việc, cô đã ngồi suốt tận một tiếng đồng hồ, lưng giờ đang báo động nghiêm trọng, chiếc cổ mỏi nhừ khiến cô đau không tả nổi.

Cuối cùng cô vẫn phải quyết định đứng dậy đi lại cho các cơ được giãn ra, tiện thể sẽ đi pha cốc cafe để lúc nữa sẽ giữ được sự tỉnh táo.

Giờ trong công ty ai ai cũng đang tăng ca, nguyên một khay cafe vừa mới mua sáng nay giờ gần như sắp hết đến nơi, trên bàn mỗi người ít nhất cũng có vài ba cốc cafe mua bên ngoài.

Chỉ vì săn cái vé vàng vào cổng nhà họ Lãnh mà giờ phải đánh đổi bằng quầng thâm mắt lộ rõ như vậy, cô cảm thấy có chút bất công. Nhưng biết sao giờ tính chất công việc là như vậy, sao dám than vãn thêm cơ chứ.

Thế Anh pha ly cafe xong quay về bàn cũng đã gần mười hai giờ, chuẩn bị qua ngày mới rồi, toàn bộ nhân viên đang liên tục gọi nhau dậy chuẩn bị cuộc săn lùng. Các công ty khác cũng đang trong hoàn cảnh này, tỷ lệ chọi cực kì nhiều mà khả năng cầm được vé trên tay lại cô cùng thấp.

Khóa bảo mật wed nhà họ Lãnh mở ra, số lượng chuẩn bị được thông báo, đồng hồ đếm ngược hiện lên màn hình.

Năm, bốn, ba, hai, một...!

Ting!

[Thông báo về tiệc mừng thọ của ông Lãnh Điềm, sắp tới nhà họ Lãnh tổ chức lễ mừng thọ tuổi tám mươi cho ông Lãnh Điềm. Nhân tiện sẽ thông báo về chuyện người thừa kế đời thứ hai mươi mốt của nhà họ Lãnh với báo chí truyền thông. Chúc tôi rất hân hạnh được thấy các bạn tại khu vực cho phóng viên, sau đây chúng tôi xin phép thông báo số lượng vé vào dành cho phóng viên.]

Bên dưới bức thư thông báo đính kèm thêm một đường link, Thế Anh hít một hơi cố gắng bình tĩnh, đưa con chuốt di tới, clink vào, link mau chóng quay tròn tải dữ liệu.

Ting!

[Chúc mừng bạn đã thành công cầm trên tay tấm vé vào cửa trong sự kiện sắp tới, bạn hãy điền thông tin liên lạc và địa chỉ xuống phía dưới, khoảng năm ngày sau kiện hàng sẽ được gửi tới tay bạn. Cảm ơn bạn đã quan tâm, chúc mừng bạn. 30/30]

Trang web chính thức đóng lại chỉ sau mười phút mở cửa, 30/30 vé đã tìm thấy chủ nhân của nó.

"Trong công ty ai săn được?"

Sếp tổng chạy ra mau chóng hỏi han tình hình.

Cả văn phòng im ắng không ai lên tiếng, ban nãy sếp tổng đi xuống từng tầng từng tầng để hỏi han xem ai là người săn được vé, nhưng chẳng ai trả lời. Đây là tầng cuối cùng, cũng là hi vọng cuối cùng để có được cơ hội ngàn năm có một này.

"Không có ai sao? No body?"

Sếp như sắp khóc đến nơi, sự kiện lần này được các báo khác đăng lên sẽ vô cùng hot, có khi sẽ leo thẳng lên top 1 tìm kiếm.

Trong khi sếp sắp từ bỏ, Thế Anh giờ mới hoàn hồ, lúc cô săn kịp chiếc vé cuối cùng, cô bất ngờ đến mức đơ người.

"Em.."

Giọng cô run rẩy, ấp a ấp úng mãi không nên câu.

"Em, em săn được rồi."

Sếp tổng nghe thấy thế, lập tức chạy tới mở máy tính cô lên, màn hình thông báo nhận vé thành công khiến anh ta bất chợt vừa khóc vừa cười. Cả văn phòng cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ lòng, họ còn sợ rằng đêm nay Thành Nhã sẽ không có tấm vé nào vào tay, ai ngờ trong phút chót lại có một cú lật ngược bất ngờ.

"Làm tốt lắm, làm tốt lắm."

"Đi, chúng ta đi ăn mừng. Bữa này, tôi bao."

Sếp tổng phấn khởi nói lớn, anh vui mừng vì sau bao nhiêu năm nhà họ Lãnh tổ chức sự kiện, công ty truyền thông Thanh Nhã cuối cùng cũng được xuất hiện trong danh sách phóng viên. Chuyến này phải ăn mừng, ăn mừng thật to. Anh ta chọn một nhà hàng đồ nướng mở cửa tới tận khuya, mau chóng kéo hết cả đám nhân viên công ty vào, chẳng mấy chốc cả nhà hàng đã chật đống người. Anh để mọi người tùy chọn món.

"Cứ gọi thoải mái, chầu này tôi bao."

"Cảm ơn sếp."

Nhân viên vui vẻ đáp lại, tuy anh trên công ty khó hơi khó tính thật nhưng lần này thấy sếp tổng lại dễ thương lạ thường.

Đồ ăn được đem lên xếp kín bàn ăn, từng miếng thịt được đem nướng xuống khay, mùi thịt thơm phức, bay lên hòa vào không khí. Nhân viên ai ai cũng vui vẻ, nhiệt tình hùa theo, tiếng cười đùa náo loạn cả nhà hàng rộng. May là có mỗi bọn họ ngồi bên trong ăn uống, không chứ có khách khác bọn họ đã phản ánh lâu rồi.

Từng đĩa thịt được đem nướng hết, chất chồng lên nhau. Được nửa bữa ăn, sếp bỗng dưng nổi hứng muốn đi tăng hai nên đã lập tức thông báo.

"Ăn xong chúng ta đi tăng hai nhé."

Thấy ai cũng im lặng, anh ta biết sẽ có người từ chối, nên thêm mắm thêm muối vào.

"Ai đi, cuối tháng cộng ba triệu vào tiền lương, không đi trừ năm triệu."

"À đi đi, tất nhiên đi rồi."

Trò này tuy cũ nhưng được cái nói ra ai ai cũng nghe theo răm rắp.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play